Chương 51: Tinh nguyệt trầm, người về chốn cũ (8)

Muối đối với thân thể con người có tầm quan trọng như nào không cần nói cũng biết, nếu là không có cách nào đảm bảo đầy đủ lượng muối để hấp thụ cơ thể ta liền sẽ trở nên suy nhược, choáng đầu buồn nôn, toàn thân trên dưới đều sẽ không có một chút khí lực, hoạt động sinh hoạt thường ngày đều không thể duy trì.

Mà việc vận chuyển muối vẫn luôn được triều đình khống chế quản lý chặt chẽ, một khi việc vận chuyển muối xảy ra vấn đề, đánh cắp muối buôn lậu muối khiến giá muối tăng cao tuyệt nhiên không nói cũng biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, tuỳ tiện liền có thể phá hủy một vương triều.

Cho nên phàm là kẻ dám mơ tưởng duỗi móng vuốt đến khối điểm tâm thơm ngọt này, mặc cho ngươi là quan lớn như nào, cũng tuyệt đối không có khả năng bình an sống qua ngày, tru di tam tộc là còn nhẹ.

Nhưng là không thể phủ nhận sức hấp dẫn của buôn lậu muối cùng lợi ích nó mang lại thực sự là quá lớn, cho dù là vương công chi tử cũng khó tránh khỏi bị mê hoặc, nhất là Tam hoàng tử - Sở Thiên Thần - kẻ được sủng ái nhất trong tất cả các hoàng tử, vô luận là được phụ hoàng cưng chiều hay là sự ủng hộ nâng đỡ từ mẫu tộc, nhưng là hết thảy tất cả những điều này đều không phải dễ dàng mà đạt được, Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử không có nhà ngoại hậu thuẫn, tạm thời không có uy hϊếp quá lớn, chỉ cần sau này chậm rãi thu thập.

Mẫu thân của Ngũ hoàng tử đến từ Hộ bộ, gia sản phong phú, mặc dù nhìn qua ngu dốt không chịu nổi, nhưng mà ai chả không biết cái này chỉ là vẻ bề ngoài, trên thực tế là trong bóng tối mưu đồ cái gì thì rõ như ban ngày.

Hết lần này tới lần khác Sở Thiên Thần lại một kẻ hết sức có dã tâm, cữu cữu hắn - Tiêu Việt mặc dù tay cầm trọng binh, thế nhưng đóng quân lâu dài ở biên quan, cũng rất khó mà kịp thời trợ giúp cho hắn, vì lẽ đó hắn huấn luyện tư binh tại tư trạch bên ngoài cách kinh đô không xa, chớ xem thường việc hắn chỉ có mấy ngàn người, trên thực tế mỗi ngày đều tiêu một lượng lớn ngân lượng để nuôi binh.

Mặc dù dưới danh nghĩa của hắn còn có không ít sòng bạc cùng thanh lâu có thể giúp hắn kiếm tiền, thế nhưng vô luận là luyện binh hay là việc mở rộng nhân mạch thu mua lòng người đều là tốn không ít ngân lượng, mắt thấy phủ hoàng tử to như vậy dần dần có chút chống đỡ không nổi, khiến cả người hắn càng ngày càng nôn nóng.

Mà đúng vào lúc này, một mẻ muối vận chuyển về Giang Nam gặp đá ngầm dẫn đến hư tàu đắm chìm, triều đình kịp thời vận chuyển một lô mới, nhưng lại không một ai biết lô cũ mặt ngoài đã bặt vô âm tín kì thực là bị quan vận sứ muối liên hợp cùng bọn hung phỉ tự mình chiếm đoạt, từ đó về sau, Giang Nam liền liên tiếp xảy ra chuyện, triều đình mặc dù cũng có ý đồ dốc hết sức lực chỉnh lý, thế nhưng những chiếc thuyền bình thường đều có thể bình yên vượt qua, riêng chỉ có thuyền muối là ngoại lệ.

Nhiều lần tra xét không có kết quả, triều đình cũng dần dần giảm xuống số lượng muối vận chuyển đến Giang Nam, ngược lại vận chuyển bằng đường bộ đi Thục Châu, tiêu tốn gấp ba lần thời gian đi thuyền mới có thể đem muối tới nơi, nhưng qua ba tháng các vùng ven bờ biển như Lang Thự, Kỳ Núi, Hán Bắc của Giang Nam lại náo loạn muối.

Không ăn muối thì không có sức lực, kho muối thì đã trống rỗng gần 1 tháng nay, lượng muối dự trữ ở địa phương cơ bản đã cạn kiệt, nhưng chỉ trong một đêm, bên trong thành đột nhiên xuất hiện mấy nhà tư nhân muối, bán ra muối với giá vô cùng cao, ban đầu là 5 văn tiền một đấu, lắc mình một cái hoá thành 40 văn tiền, lợi nhuận tăng gấp 8 lần, không khỏi khiến người động tâm.

Mà hơn hết thứ muối bách tính ăn là muối thô kém chất lượng nhất, nó có màu đen xì lại còn bốc mùi còn chưa nói, bên trong thậm chí trộn lẫn với cát, về phần muối cung cấp cho những quan lớn thì đương nhiên đều là muối tinh mịn, phải dùng đến hoàng kim mới có thể mua được muối chất lượng cao như vậy.

Ngay khi sự việc này lộ ra, vận sứ muối Giang Nam tự biết việc này hắn không có khả năng một mình gánh lấy hết, vậy nên tìm người đưa lễ vật tới cho Sở Thiên Thần, thẳng đến khi hai người đã cột chặt trên một chiếc thuyền, mới chân thực nói ra ý đồ, khiến Sở Thiên Thần cho dù buồn bực chán nản, nhưng cũng không thể mảy may làm gì.

Huống chi vận sứ kia hứa hẹn, đến lúc đó chia hai bên hai bảy, còn lại một phần cho quan viên phía dưới, số tiền bẩn thỉu này căn bản không thể đưa ra ngoài ánh sáng lại còn chi một ít cho bọn hung phỉ, lấy mỹ danh là tiêu diệt hung phỉ để cống nạp đút lót cho bọn chúng, quan phỉ cấu kết, tầng tầng lớp lớp, trong sáng ngoài bóng tối đều không có trở ngại, Sở Thiên Thần căn bản không khống chế được lòng tham.

Nguyên bản còn có một vài quan viên lương tri nhao nhao thượng tấu triều đình, nhưng bất kể là thế nào, công văn toàn bộ không được hồi đáp, sau khi bị chặn lại cũng không lâu lắm, bọn họ liền sẽ bị đủ các loại phương thức mà chết một cách đột ngột.

Nhóm người đầu tiên ra mặt vừa chết, trong một đêm lòng người bàng hoàng, những quan viên còn lại cũng từ bỏ, cầm trong tay những những đồng tiền mồ hôi nước mắt đó của nhân dân Giang Nam, cuộc sống trôi qua cũng thoải mái.

Đợi đến khi lô muối trên đất liền của triều đình vận chuyển thành công, muối lậu đã tạm lắng xuống, thế nhưng chỉ qua hai tháng, muối đã bị bán sạch, lại phải tiếp tục lên đường vận chuyển, muối lậu lại lần nữa hung hăng ngang ngược vùng lên, vòng đi vòng lại, hình thành một mạng lưới độc quyền.

Mà thật trùng hợp, vận sứ muối - Hàn Bân vậy mà lại là họ hàng xa với Hộ Bộ thượng thư - Hứa Thượng, chỉ là trước kia bởi vì một chút lợi ích gút mắc mà sớm đã kết thù sống chết rồi, thế nhưng mối liên hệ này một khi để lộ ra, Hứa Thượng không có khả năng rửa sạch hoàn toàn một thân tanh mùi máu.

Mộc Hi Thần kỳ thực chẳng hề làm gì, hắn chỉ là sai người tung ra một số tin đồn liên quan đến Giang Nam, đem sự việc bẩn thỉu này nói ra rõ ràng cho bách tính ở tầng dưới chót chịu đủ nghiền ép, vốn sinh tồn đã gian nan thế nhưng bọn cẩu quan kia ngay cả mạng của bọn họ cũng đều không tha. Vậy làm sao có thể nhịn?!

Vốn mới chỉ xảy ra một vài xung đột nhỏ, thế nhưng khi nha môn đánh chết mấy người dân gây chuyện, về sau sự việc liền nhanh chóng bành trướng, người của Mộc Hi Thần trong âm thầm xử lý một vài thứ khó giải quyết, còn lại những cái nha dịch kia muốn chống lại nhân số gấp mấy trăm lần bọn chúng căn bản là không có khả năng, ngoài ra người của Mộc Hi Thần còn bí ẩn kích động quần chúng nhân dân phía dưới xông vào nha môn Huyện phủ, nhìn thấy nhà kho chất đầy muối kia.

Bên ngoài chỉ vì một lượng muối nho nhỏ trong này mà phải đầu rơi máu chảy mới tranh được, ngay cả tiền mua thức ăn cho con cũng không đủ, thế nhưng là bọn tham quan này lại táng tận lương tâm chiếm đoạt số muối này, hút máu ăn xương bọn họ, làm sao có thể nhịn đây?!

Trong lúc nhất thời, dân tâm bạo động, vốn lòng tin đối với triều đình đã tràn ngập nguy cơ, qua vụ việc bạo động liền chuyển thành khởi nghĩa, từ ba tỉnh lúc đầu kéo dài đến toàn Giang Nam, ban đầu Hàn Bân còn muốn dùng vũ lực trấn áp, thế nhưng là càng áp thì bách tính phản kháng càng kịch liệt, mắt thấy bạo động căn bản áp chế không nổi, hắn lúc này mới sốt ruột hốt hoảng nhớ tới việc hướng phía trên truyền tin.

Vụ việc lần này, đã không thể một mình hắn có thể giải quyết được nữa.

___________________________

"Điện hạ!" Tiêu Quân Duệ quần áo lộn xộn xông vào phủ Tam hoàng tử, nhìn thấy cả sảnh đường đầy người, nhất thời ngây người, cũng không biết những vị khách khanh này đã thảo luận ra cách giải quyết hay chưa?

Sở Thiên Thần nhìn thấy Tiêu Quân Duệ đến, có chút mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, đem những người dư thừa toàn bộ cho lui, chỉ để lại ba tâm phúc, sắc mặt âm trầm đến đến đáng sợ, "Trước tiên các ngươi đọc tờ giấy này một chút, đây là người của chúng ta dùng bồ câu đưa tin tới, sự việc mới được truyền ra thôi nhưng nhất nhanh sẽ lan ra khắp nơi, chậm nhất là ngày mốt phụ hoàng nhất định sẽ biết được, chúng ta nhất định phải nghĩ ra đối sách!"

Ba người thay phiên truyền nhau tờ giấy, mấy người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí càng thêm trầm mặc, cuối cùng vẫn là Tiêu Quân Duệ mở miệng trước tiên, "Điện hạ, chuyện này hiện tại đã không có cách nào vãn hồi, chúng ta nhất định phải hoàn toàn chặt đứt quan hệ cùng Hàn Bân, tuyệt đối không thể bị hắn kéo xuống nước!"

Sở Thiên Thần hung tợn đem đồ trên bàn toàn bộ quét xuống đất, căm hận nói : "Chuyện này ta đương nhiên biết! Nhưng nên làm như thế nào? Không nói đến tên Hàn Bân giảo hoạt kia, mặc dù ta cùng hắn ở giữa không có thư kết giao, nhưng là hắn khẳng định giữ lại chứng cứ, hơn nữa bọn hung phỉ kia cũng không phải lũ dễ đối phó, mỗi lần bọn chúng đến đưa tiền..."

"Điện hạ." Sở Thiên Thần lời còn chưa nói hết liền bị Tiêu Quân Duệ đánh gãy, hai tay của hắn chống trên bàn, trong mắt lấp lóe lên sự hung ác ngoan lệ tương phản hoàn toàn với ôn nhuận thường ngày, "Ta nhớ không lầm, bọn chúng tháng này sẽ tới kinh đô, hẳn cũng là ngày mốt, mà lúc bọn chúng xuất phát hẳn là từ một tuần trước, vậy thì chắc hẳn tình hình hiện tại Giang Nam như thế nào bọn chúng cũng không quá rõ..."

Sở Thiên Thần sững sờ trong chốc lát, lông mày bỗng nhiên nhăn lại, qua một hồi lâu mới giãn ra, "Không sai, nhưng như vậy thì thế nào, kia tất yếu phải để bọn chúng... Có đến mà không có về, nhưng Hàn Bân bên kia?"

Tiêu Dật Trần lắc đầu, thở dài nói : "Hàn đại nhân bởi vì lo lắng loạn cục, tự mình đích thân dẫn đội đi dẹp bạo loạn. Mà trong lúc vô tình bị loạn dân đánh chết, việc hi sinh vì nhiệm vụ như này cũng coi như là cho bệ hạ một câu trả lời, ngài cảm thấy thế nào?"

Sở Thiên Thần nhìn vẻ mặt tàn nhẫn trên mặt Tiêu Quân Duệ, cúi đầu xuống suy nghĩ một hồi, mặc dù cảm thấy tựa hồ có chút không ổn, nhưng trước mắt xem ra không có biện pháp nào tốt hơn, bọn hắn nhất định phải làm, hơn nữa còn phải làm thật triệt để, đem tất cả chứng cứ bất lợi cho bọn hắn tiêu hủy toàn bộ, về phần những cái râu ria khác thì có thể từ từ lại bù đắp.

Nhìn thấy thần sắc Sở Thiên Thần, Tiêu Quân Duệ biết hắn đã xuôi theo, thế nhưng nghĩ mới vừa rồi Sở Thiên Thần còn hoảng hốt sợ hãi, không có chút dáng vẻ mưu trí nào, liền đối với kẻ này có chút khinh thường, không có trí, lòng dạ đàn bà, tính nết còn gắt gỏng. Nếu không phải là bởi vì hắn không có lựa chọn nào khác. Hừ...

Tam hoàng tử bên này náo nhiệt như nào Mộc Hi Thần đã dự liệu từ trước, hắn quay đầu nhìn về phía Sở Mộ đối diện, nhẹ giọng nói : " Nhị điện hạ đã nhận được tin tức của ta chưa?"

Tay châm trà của Sở Mộ có hơi hơi dừng một chút, khẽ thở dài, "Bản điện hạ biết, việc này, không liên quan tới chúng ta, ta cũng không có ý kiến gì, chỉ là..."

Thấy rõ trong mắt của Sở Mộ muốn nói lại thôi, Mộc Hi Thần lắc đầu, một lần nữa rót cho y chén trà, "Điện hạ thiện tâm, lòng mang bách tính, đây là chuyện tốt, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một bậc minh quân, thế nhưng con đường đế vương luôn trải dài cốt khô, việc đoạt vị vốn sẽ phải hi sinh rất nhiều mạng người, cái này căn bản là không có cách nào để tránh. Vậy điện hạ cho rằng, Tam hoàng tử có thể giống như ngài thương cảm cho bách tính sao?"

Sở Mộ cầm chén trà nắm thật chặt, "Những cái này ta đều biết, chỉ là lần bạo động này. Thực sự quá mức nghiêm trọng..."

"A..." Mộc Hi Thần có chút cong khóe mắt, "Đối với những người bị áp bức lâu dài, ăn còn không đủ no, cái này hiển nhiên không phải là chuyện tốt, dân chúng vốn có tính hiền lành, dễ dàng thỏa mãn, nhưng việc bị trường kỳ áp bách, không để bọn họ phát tiết ra ngoài, sớm muộn gì vấn đề cũng sẽ nổ ra lớn hơn mà thôi. Ít nhất bệ hạ sẽ không có khả năng ngồi yên không để ý đến, chỉ cần đến lúc đó dù là phái binh trấn áp, cũng có thể từ đó giải quyết những tên tham quan bao che cho nhau, chỉ cần ta ngài đều chuẩn bị kỹ càng, những kẻ kia, một tên cũng đều chạy không thoát!"

Sở Mộ nhìn nụ cười tự tin lại thong dong của Mộc Hi Thần, hơi thất thần trong chốc lát, môi giật giật, vẫn là nhịn không được hỏi, "Hi Thần, hình như ngươi đối cảm nghĩ của bách tính hiểu rất rõ?"

Mộc Hi Thần từ trong suy nghĩ của mình hoàn hồn, nhìn sự phức tạp cùng thăm dò trong đáy mắt y, nhớ tới vô số lần luân hồi của hắn trước kia, từ dân nghèo ti tiện trở thành quan nhất đẳng rồi lại thành tù binh, hắn có gì còn chưa trải qua?

Có thể nói, trên đời này, sẽ không còn có người nào so với hắn càng hiểu rõ, tính toán lòng người hơn...

Chẳng qua những chuyện đó đều đã qua, hắn cũng không còn muốn hồi tưởng lại, cho nên thờ ơ nhếch mép, tránh đi cái đề tài này, tiếp tục nói : "Lần bạo động này, nhân số đã tới gần 5 vạn người (50.000 người), quy mô cũng càng ngày càng tăng lên, mà gần với Giang Nam nhất trùng hợp cũng là nơi đóng quân của Bình Uyên hầu - Tiêu Việt, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là hắn sẽ được phái đi trấn áp phản loạn, cũng không biết đối mặt với chuyện tốt chất tử mình làm ra, hắn có cảm tưởng gì, Tam điện hạ của chúng ta thế nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới vị cữu cữu này của mình a..."