Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Pháo Hôi Vả Mặt Thành Thần

Chương 52: Tinh nguyệt trầm, người về chốn cũ (9)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau tảo triều, đương kim Thánh thượng nổi trận lôi đình, liên tiếp phát ra hai đạo triệu khẩn cấp, thứ nhất yêu cầu tra rõ đầu nguồn của bạo động, kiên quyết ngăn chặn bất kỳ tai họa ngầm nào, phàm là ai trái lệnh hoặc cản trở, gϊếŧ chết không cần luận tội, cũng đem vận sứ muối Giang Nam cùng những thuộc hạ cùng chung trách nhiệm vận chuyển tổng cộng hơn mười người toàn bộ bị cách chức lập tức áp giải hồi kinh; thứ hai chính là hạ lệnh Bình Uyên hầu ở lân cận điều binh đi bình định.

Sắc lệnh vừa ra, trên triều đình lập tức hỗn loạn, đám đại thần có tin tức linh thông đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, kiên quyết giữ yên lặng hoặc là có ý đồ đem bồn nước bẩn này giội lên người đối thủ, một số khác nghe hoàng đế nói vậy thì lòng tràn đầy căm phẫn đối với quan viên địa phương, nghị luận ầm ĩ rất nhiều nhưng lại không thể đưa ra nổi một phương pháp giải quyết nào, Hoàng đế nghe đến đau đầu, ban phát hai mệnh lệnh về sau liền tuyên bố bãi triều.

Mắt thấy thân ảnh vàng kim đã biến mất, Hộ Bộ thượng thư - Hứa Thượng bỗng nhiên quỳ sạp trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, triều phục sau lưng của ông ta đều bị ướt đẫm mồ hôi, ngưng tụ thành một mảnh màu đậm, nhìn qua thật là chật vật, "Hàn Bân, cái thứ trời đánh, lão tử năm đó nên đem ngươi chơi chết mới đúng, tham tài hám của, sớm muộn cũng chết vì tiền!"

Tức giận đứng lên, tay chân vẫn như cũ bủn rủn, thật vất vả mới bò lên kiệu quan nhà mình, trong đầu một mực suy nghĩ nên diệt trừ người này như thế nào.

Mộc Hi Thần tiếp nhận tình báo thủ hạ đưa tới, nhìn mấy tin tức đầu, xác nhận bọn hung phỉ kia đã đến kinh đô, được người của hắn dẫn tới một biệt viện ở ngoại đô, tâm tình có chút vui vẻ gọi Thanh Y, muốn hắn đem một phong thư bí mật đưa tới phủ Thượng thư, "Nếu Tam hoàng tử đã muốn gϊếŧ người diệt khẩu, chúng ta đương nhiên phải giúp hắn một chút."

_____________________________

Mấy ngày về sau, bởi vì sự kiện lúc trước mà bình yên được một khoảng thời gian, nhưng mấy ngày sau triều đình lại lần nữa sôi trào, lần này lại là bởi vì một vụ án gϊếŧ người quy mô lớn.

Tại một nơi nào đó ở ngoại kinh, nghe nói nửa đêm truyền đến tiếng binh khí cùng tiếng hò hét, đợi nha dịch tuần tra xông vào, liền phát hiện bên trong có hơn mười tên hung phỉ mặc áo vải tay cầm trường đao cùng hai mươi người xuyên một thân dạ hành màu đen đang đánh nhau, bởi vì không biết tình huống cụ thể. Hơn nữa hai bên đang chiến đấu rất kịch liệt, cho nên đám nha dịch cũng không dám tùy tiện tiến lên, chỉ là phái người đi tìm năm thành lân cận xin binh mã cứu viện, sau đó phong tỏa nơi này.

Nhưng mà kịch tính ở chỗ, sau khi đám hung phỉ ấy bị đều tiêu diệt, về sau chỉ còn sót lại mấy người áo đen, thế nhưng nhìn quanh bốn phía một cái, vậy mà toàn bộ đã tự sát, chỉ còn lại một đống thi thể.

Dưới chân thiên tử, vậy mà phát sinh ra vụ án ác liệt như vậy, Hoàng đế gần như gầm thét ra lệnh nghiêm tra, Đại Lý Tự tiếp nhận thánh chỉ mà làm việc đến sầu bạc cả tóc.

Những tên hung phỉ kia từ chỗ nào đến? Ai cho chúng vào? Việc này hoàn toàn không có manh mối.

Từ biệt uyển ở ngoại thành mà tra xuống, nhận được kết quả khiến ông ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng liên tục, đây là biệt viện riêng của một thân tín bên Tam hoàng tử, chỉ là bởi vì trước kia xảy ra án mạng, chê nó xui xẻo, vì vậy bỏ trống đến bây giờ, không nghĩ tới vậy mà lại trở thành hiện trường cho một vụ gϊếŧ người lớn.

Còn đám người áo đen kia thì sao?

Thân phận cũng không tra nổi, trên mặt cũng toàn là vết thương, căn bản không nhận diện được gương mặt nguyên bản nữa chứ đừng nói cái gì mà tra đến thân phận của mấy kẻ đó, cái này nói rõ đây chính là tử sĩ, thế nhưng là kẻ nào nuôi dưỡng, cũng hoàn toàn không thông tin, tựa như đột nhiên xuất hiện rồi biến mất.

Không có cách, mắt thấy kỳ hạn mà bệ hạ đưa ra sắp đến càng ngày càng gần, bọn họ không thể không bịa truyện nói rằng mấy kẻ hung phỉ áo vải kia là cường đạo cướp bóc, còn về phần mấy người áo đen kia, ừm, chẳng qua chỉ là vì báo thù mà thôi, mắt thấy sắp bị bắt nên dứt khoát tự sát để trốn tránh.

A, giơ lên cao cao rồi lại nhẹ nhàng buông xuống, chính là như thế đó.

_______________________________

"Lũ hỗn trướng!" Sở Thiên Thần hung tợn đem bày biện trong phòng ném nát bấy, lúc đầu chỉ là nghĩ đem sự tình âm thầm giải quyết, không biết đám hung phỉ kia nghe theo ai chỉ dẫn, vậy mà sờ đến chỗ biệt uyển kia của hắn, đồ vật bên trong một khi bị lộ ra ánh sáng, vậy thì phải làm sao đây?

Bất đắc dĩ, Sở Thiên Thần chỉ có thể đem người thông qua mật đạo đưa đồ vật ra, hắn định sau này huấn luyện một đội cung tiễn, vốn ban đầu còn *thiên thời địa lợi nhân hoà*, chỉ là mấy tên hung phỉ mà thôi căn bản không đáng nhắc đến, thế nhưng tại sao mấy tên nha dịch lại tuần tra vào ban đêm, đây là có chuyện gì?

*...* : Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa – là thành ngữ dùng để chỉ ba yếu tố cần thiết giúp tạo nên sự thành công cho một sự kiện, một công việc, hay một điều gì đó mà con người mong muốn đạt được.

Hơn nửa đêm, lại đi tuần tra ngoại thành làm cái quỷ gì a?!

Hại hắn không thể không hao tổn một đội ám binh tinh nhuệ nhất, mấy người đó thế nhưng là vương bài mà hắn bí mật huấn luyện!

Lúc đầu còn trông cậy vào việc phái những người này bí mật lẻn vào trong kinh đem toàn bộ người nhà của những quan viên kia khống chế lại, nhằm thu hoạch được phần thắng lớn nhất, nhưng kết quả là sao đây?

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!

Nghĩ đến những tên nha dịch kia cũng hoàn toàn không nói rõ rốt cuộc là ai phái bọn chúng chạy tới, hắn chỉ có thể ở trong lòng thầm nuốt hận, nhưng may mắn vẫn còn tin tức tốt, Hàn Bân đã chết tại bạo loạn. Bên trong bạo loạn, phủ đệ của Hàn Bân cũng bị một mồi lửa đốt thành tro bụi, nghĩ đến cho dù có chứng cớ gì, cũng đều biến thành nắm tro tàn rồi, tốt xấu vẫn có chút ít giúp hắn thoáng an ủi.

Thế nhưng đợi Sở Thiên Thần tỉnh táo lại, cũng ẩn ẩn cảm thấy sự tình không đúng, hắn hung ác quét mắt về phía Tiêu Quân Duệ, ngữ khí cũng càng nhan hiểm trầm thấp, "Ngươi có cảm thấy hay không, sự việc mấy ngày này phát sinh thật sự quá khéo, quả thực giống như là bị ai tính toán."

Tiêu Quân Duệ bị Sở Thiên Thần hỏi như vậy, bỗng nhiên từ trong suy nghĩ của mình lấy lại tinh thần, tiếp xúc với ánh mắt như rắn độc của Sở Thiên Thần, trong lòng run lên, nghiêm mặt nói : "Lần này liên lụy tới điện hạ cùng Thượng Thư đại nhân, nhìn thì như không có cái gì liên quan quá lớn, nhưng bất luận kẻ nào đứng sau chuyện này tính kế, người được lợi cuối cùng, tựa hồ là hai người hoàn toàn không có cảm giác tồn tại kia."

"Ngươi nói là hai tên phế vật Sở Mộ cùng Sở Mặc Uyên kia?" Sở Thiên Thần nhíu nhíu mày, hơi có chút không đồng tình.

Cũng không trách hắn ta chướng mắt hai huynh đệ này, thực sự là bọn họ quá mức nhu nhược.

Từ khi thành niên xuất cung, về sau bất kể hắn ta chèn ép hai người họ thế nào, cho tới nay đến rắm còn không dám thả chứ đừng nói là đánh trả, chính là kháng nghị cũng đều chưa từng có, quả thực chính là hai tên bùn nhão không trát nổi tường, làm hắn không dậy nổi hứng thú nữa.

Nhưng nếu như hai kẻ đó giả trang thì sao?!...

Nhưng dường như cũng không giống, vô luận là hắn năm đó thiết kế để Nhị hoàng tử phi vì khó sinh mà xuất huyết đến chết, hay là lần trước đem thằng ranh Sở Thiệu kia trực tiếp bán vào thanh lâu, mặc dù chỉ là nhất thời hưng khởi, nhưng nếu dạng này còn có thể chịu, vậy bọn hắn không khỏi cũng quá không có cốt khí.

Cho nên nếu nói bọn hắn là đang giấu tài, chờ đợi thời cơ tích lũy lực lượng, cũng không có mấy phần đáng tin.

"Thuộc hạ nghe nói, gần đây Nhị điện hạ cùng Tứ điện hạ đều tấp nập ra vào kỹ viện, cho dù bị bệ hạ tự mình gọi đến hỏi chuyện, cũng là một bộ *Túy Sinh Mộng Tử*, dáng vẻ không có chút nào hối hận, đem bệ hạ tức giận đến mức ho khan, mà trùng hợp chính là, sở lâu Tuyết Y Lâu kia hình như với nơi nhóc Sở Thiệu bị bán tựa hồ là cùng một nơi, ngài nói, có thể hay không..."

*...* : (Nghĩa đen) Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao. (Nghĩa bóng) Nói một kẻ sống không có lí tưởng gì, sống bụi chết bờ.

Tiêu Quân Duệ thần sắc lãnh đạm nói tin tức hắn thu thập được, trong lòng đối với Sở Thiên Thần lại càng thêm khinh thường, một chút đầu óc cũng không có, cái gì cũng phải cần người chỉ ra cho hắn ta mới thấy rõ hiểu rõ, nếu không nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.

A, như vậy cũng không phải không tốt, kẻ như vậy mới dễ nắm trong tay...

"Tuyết Y Lâu? Chẳng qua chỉ là một thanh lâu nhỏ bé, nghe ý của ngươi, trái ngược với bên ngoài thì bên trong hẳn là có cao nhân nào có thể chỉ điểm cho bọn hắn." Sở Thiên Thần tràn đầy khinh miệt cùng đùa cợt mà nhìn lại Tiêu Quân Duệ, trào phúng tin tức vô dụng cùng lo ngại của hắn.

Tiêu Quân Duệ cố nén tức giận, hạ thấp thân thể thi lễ một cái, "Điện hạ minh giám, thuộc hạ chẳng qua là cảm thấy hiếu kì thôi, hai vị này cơ bản chưa từng gần sắc đẹp, lần này lại đột nhiên mê luyến chốn ăn chơi đó, cũng quá kì lạ, thuộc hạ chỉ là lo lắng..."

"Được rồi." Tiêu Quân Duệ còn chưa nói xong liền bị Sở Thiên Thần đánh gãy, khoát khoát tay, khinh mạn nói : "Ngươi nói lời này, làm bản điện hạ cũng sinh ra mấy phần tò mò, không biết tư sắc như nào mới có thể đem hai tên phế vật kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo a..."

______________________________

Chạng vạng tối hôm đó, Sở Thiên Thần liền không nhịn được đi đến Tuyết Y Lâu, nhìn cách trang trí so với thanh lâu thông thường khác hoàn toàn khác biệt, cũng có chút hứng thú hào hứng đó chứ. Không biết mỹ nhân chỗ này có thật hay không là so các thanh lâu khác đẹp hơn hơn mấy phần?

"Nào, cho bản điện nhìn xem đầu bảng của các ngươi, hầu hạ gia đây cao hứng thì sẽ có thưởng!" Sở Thiên Thần như đại gia ngồi tại nhã gian lầu hai, vứt vài thỏi bạc lên tú bà, há miệng chính là muốn mỹ nhân.

"Ngươi nói Sở Thiên Thần tới?" Mộc Hi Thần đang vẽ tranh thì dừng tay lại một chút, nặng nề hạ bút xuống một điểm, một nét cách hoa nguệch ngoạc lập tức phá hủy toàn bộ bức tranh xuân.

Hắn mặt không đổi sắc tại chỗ nét hoa hỏng đó thêm vài đường bút rải rác thì tạo ra một cành hoa mới, nháy mắt bức tranh lại lấy lại sức sống mới, như thể nguyên bản bức tranh chính là như vậy.

Hắn vững vàng hạ xong nét bút cuối cùng, mới đặt bút xuống, khép tay đi đến bên giường, hơi suy tư, liền minh bạch ý đồ Sở Thiên Thần đến đây, nhẹ giọng phân phó, "Đã đến tìm mỹ nhân thì liền cho hắn mỹ nhân, để Oản Yên đi qua hầu hạ đi, nàng là một cô nương thông minh."

Thanh Y theo lời lui ra, Mộc Hi Thần cũng sau đó đi đến một gian phòng khác.

Nơi này gian phòng hắn thiết kế trong thanh lâu, nó tương thông với từng nhã gian của thanh lâu, hắn hiện tại ngồi chỗ này, tựa như một phiên bản khác của căn phòng cách vách, dù là bày biện hay bố cục toàn bộ giống như đúc với các nhã gian, mà bức tranh sơn thủy đình đài ở giữa mặt tường kia có từng cái lỗ nhỏ bé, nếu nhìn kỹ thì giống như những điểm đen, kì thực nó chính là lỗ nghe, đem động tĩnh một bên khác toàn bộ truyền đến.

Hắn nghe Sở Thiên Thần rò la đủ tin tức từ Oản Yên, giống như là không tin hai huynh đệ Sợ Mộ và Sở Mặc Uyên sẽ trầm mê sắc đẹp, chẳng qua Oản Yên sinh ra xác thực rất đẹp, lại hiểu được mị thuật, hai ba câu liền tiêu trừ được nghi hoặc của tên đần độn kia, sau đó thì hai người lăn thành một đoàn.

Âm thanh giao hoan bên kia truyền đến thì Mộc Hi Thần liền đứng dậy rời đi, tên ngu này lại có thời gian đi tới đây tra tình báo, xem ra còn chưa đủ bận bịu a, tóm lại lại nên tìm cho hắn ta một chút chuyện để làm mới được.

Ai ngờ kế hoạch của hắn còn chưa bắt đầu thì nghe tin Sở Mộ tới, câu đầu tiên mở miệng chính là, "Hi Thần, xác thực ở lại đây không ổn, nếu như ngươi không chê, không bằng theo ta tới phủ hoàng tử, làm tiên sinh cho cho Thiệu Nhi đi, tiểu tử kia mỗi ngày đều nhao nhao muốn gặp ngươi, ta thực sự là không có cách nào, ngươi lại bác học uyên thâm như vậy, ta cũng rất yên tâm."

Mộc Hi Thần hơi sửng sốt, nhìn khuôn mặt thuần nhiên thiện ý của Sở Mộ, sát ý dưới đáy lòng liền tiêu tán, bất luận là cái người này về sau thành sự thì có thể hay không trở mặt với hắn, tối thiểu hiện tại y là đồng bạn đáng tin cậy để hợp tác...

Dù sao mạng lưới tình báo hiện tại của hắn cũng đã đầy đủ, lại "quyến rũ" lấy hai vị điện hạ cả ngày lưu luyến tại thanh lâu, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của bọn họ.

Vốn chỉ là nghĩ khảo nghiệm lòng dạ của họ, hiện tại tất nhiên là không cần thiết nữa, phủ hoàng tử, ngược lại cũng là nơi tương đối tốt.

Nhưng mà hắn còn chưa di dời qua, thì hai huynh đệ kia đã bởi vì hắn mà xảy ra cãi vã lần đầu tiên từ trước tới nay!

_______________________________

"Huynh trưởng, huynh dù sao cũng đã có gia thất, Hi Thần là nam nhân, ở tại phủ đệ của huynh cũng không quá thỏa đáng, còn không bằng ở phủ Tứ hoàng tử của ta!" Sở Mặc Uyên nhìn huynh trưởng của y mà mặt vô biểu tình, lần đầu tiên can đảm nổi loạn nói trái ý huynh trưởng.

"A Uyên, người như Hi Thần, nhất định phải một mực nắm trong tay, đệ hiểu không? Nếu không một khi hắn có ý làm phản, đến lúc đó chúng ta sẽ lâm vào tình cảnh cực kì bất lợi! Lúc ý, hắn..."

Sở Mộ tỉnh táo phân tích thế cục trước mắt, Mộc Hi Thần năng lực càng lớn đối với y kiêng kị liền càng sâu, đây là điều trong thời gian ngắn căn bản không có cách nào thay đổi, cho nên người, nhất định phải đặt ở dưới mí mắt, lúc nào cũng phải nhìn thấy mới yên tâm.

"Nhị hoàng huynh!" Sở Mặc Uyên nhịn không được gầm nhẹ, hoàn toàn mất đi dáng vẻ lạnh lùng cùng trang nghiêm ngày thường, tựa như một hài tử tranh chấp không ngừng với người lớn trong nhà, cố chấp giữ lấy quan niệm của mình, "Hắn sẽ không, ta phải nói bao nhiêu lần huynh mới tin? Huynh nghĩ hắn không biết a?!"

Sở Mặc Uyên có chút sụp đầu, lòng tràn đầy bất lực, ủy khuất cùng phẫn nộ, người như Hi Thần, vốn không nên bị chỉ trích như vậy...

Sở Mộ lại bị xưng hô của y giật nảy mình, đứa nhỏ này, chỉ có khi tức giận mới có thể gọi một tiếng lãnh đạm "Nhị hoàng huynh", hơn nữa nhìn bộ dáng kia của nó, y còn có cái gì không rõ nữa?

"Sở Mặc Uyên" Sở Mộ có chút trầm mặt, uy nghiêm cùng khí thế mười phần, "Đệ sẽ không thật sự có tâm tư gì không nên có chứ? Ta cảnh cáo đệ, mau đem những cái ảo tưởng không thiết thực kia của đệ thu lại, hắn cùng chúng ta căn bản không phải là người chung đường, Vương phi tương lai của đệ, cũng chỉ có thể là đại các khuê tú hiền lương thục đức, chứ không phải là một kỹ nam từ thanh lâu!"

Vì đệ đệ, Sở Mộ vứt bỏ tu dưỡng ngày trước lạnh lùng nói ra những lời đó với y, biết rất rõ ràng đó chẳng qua chỉ là Mộc Hi Thần đang ngụy trang, nhưng vẫn không nhịn được dùng cái rất có ý tứ xúc phạm này chỉ để tạo khoảng cách không cách nào vượt qua giữa hai người, đem đệ đệ lầm đường lạc lối của y kéo trở về.

"Nếu là mưu sĩ, hắn tuyệt đối hợp cách, nhưng chính là bởi vì hắn tâm tư sâu nặng, cho nên ta tuyệt không có khả năng đồng ý hắn làm người bên gối của đệ, hơn hết đệ thấy trên người hắn có nốt chu sa sao? Không có? Vậy nói rõ hắn chỉ là một nam nhân bình thường! Đối với một nam nhân mà sinh ra ý nghĩ như thế, thậm chí ngay cả tướng mạo lẫn bối cảnh, thân phận của hắn tất cả đệ đều hoàn toàn không biết gì, ta thấy đệ rõ ràng là hồ đồ! Trở về bế môn hối lỗi cho ta, không có lệnh của ta, không cho phép đi gặp hắn!"

Sở Mộ hiếm khi dùng ngữ khí mệnh lệnh đối với đệ đệ đã sớm thành niên của mình, lần thứ hai dùng thân phận huynh trưởng ra lệnh cho Sở Mặc Uyên, dù cho nó có hận y, y cũng không cho phép nó đi nhầm đường!

___________________________

Một bên khác, Tiêu Quân Duệ nhìn mỹ nhân trong tranh trên tay mà chẳng biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện, gần như si mê vuốt ve khuôn mặt của người trong tranh, nhẹ giọng lẩm bẩm nói :"Ngươi đến cùng là ai? Vì sao lại ở đây? Là... Tới tìm ta sao? Hoặc là, muốn để ta tìm tới ngươi?"

Mỹ nhân bên trong bức họa Tiêu Quân Duệ chưa thấy bao giờ, thậm chí so với thê tử - đệ nhất mỹ nhân kinh đô của hắn còn muốn đẹp hơn muôn vạn phần, cái này khiến Tiêu Quân Duệ - một kẻ rất thích yêu thích mỹ nhân lòng liền ngứa ngáy khó nhịn, ngay cả thê tử mơi thú đều vứt qua một bên, cả ngày chỉ ở thư phòng, thậm chí còn ngủ lại đấy mơ mộng về điều không thực tế.

Một mỹ nhân xuất sắc như vậy, sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, có phải là hay không báo hiệu điều gì đó cho hắn… (báo hiệu quả báo của mày đến đấy thằng khốn nạn)
« Chương TrướcChương Tiếp »