Chương 54: Tinh nguyệt trầm, người về chốn cũ (11)

"Ngươi cái đồ hỗn trướng này !" Hoàng đế hung tợn đem tấu chương nện xuống mặt Sở Thiên Thần, góc cạnh cứng rắn khiến hắn ta bị lưu lại một vệt máu chảy dài trên trán.

"Phụ hoàng, nhi thần không có, nhi thần oan uổng!" Sở Thiên Thần cũng chẳng còn dáng vẻ thành thục đoan trang trưởng thành ngày thường nữa, rõ ràng đã sớm qua hai mươi tuổi đầu, giờ phút này lại khóc giống như một hài tử, nhìn đáng thương làm sao?!

"Oan uổng! Ngươi thật sự là làm trẫm tức chết, ngày trước ngươi dù có phạm phải một ít sai lầm nhỏ, trẫm vẫn mở một mắt nhắm một mắt mà bỏ qua, nhưng bây giờ thì sao? Ngươi cũng dám đối với vận muối mà xuống tay vào? To gan lớn mật cũng liền thôi đi, ngươi còn lưu lại nhược điểm để kẻ khác tìm ra manh mối, trong triều từ trên xuống dưới nhiều con mắt đang nhìn ngươi như vậy, tự ngươi nói, trẫm nên xử trí ngươi như thế nào?!"

Hoàng đế tức giận đem đồ vật ám vệ thu thập được ném xuống trước mặt Sở Thiên Thần, nguyên bản hoàng đế còn không chịu tin, thế nhưng trên giấy từng kẻ một từng nhóm người, tất cả đều chỉ rõ dã tâm bừng bừng của đứa con quý tử này của ông ta.

Sở Thiên Thần là nhi tử mà ông ta yêu thương, sủng ái nhất, từ nhỏ đã đối với nó bao dung vô hạn, nhưng nghĩ không ra tại sao nó lại nuôi dã tâm lớn như thế ?!

Cho dù cưng chiều như thế nào, ông ta cũng quyết không cho phép có người dao động đến vương vị của ông ta!

Sở Thiên Thần bị hạ lệnh cấm túc nửa năm, phạt bổng một năm, tĩnh tâm suy nghĩ, không được phép ra ngoài, lúc đầu Sở Thiên Thần còn muốn bình tâm tĩnh khí làm một hảo nhi tử nghe lời, tối thiểu mặt ngoài là thuận theo, thế nhưng Tiêu quý phi từ trong cung truyền tin, vậy mà nói thân thể phụ hoàng sắp không được, muốn truyền vị cho Nhị hoàng tử?!

Cái này làm sao có thể, một tuần trước phụ hoàng vẫn còn khoẻ mạnh, làm sao có thể nói không xong liền không xong được?

Tuy nhiên, mặc kệ Sở Thiên Thần có bao nhiêu tin tưởng với tin tức này của Tiêu quý phi, kế hoạch ban đầu cũng hoàn toàn bị xáo trộn, nếu như lão đầu kia thật sự sắp chết đến nơi rồi còn muốn lập tên phế vật kia làm Thái tử, vậy hết thảy cố gắng của hắn từ trước tới giờ, đều sẽ tan thành bọt biển hay sao?!

Thế là, bên ngoài vẫn là cấm túc, bên trong lại bí mật hành động, thậm chí bắt đầu liên hệ với cữu cữu đang ở Giang Nam xa xôi, hi vọng cữu cữu có thể sớm ngày chạy về kinh đô.

_____________________________

Mộc Hi Thần nhìn tin tức Hoàng đế bệnh nặng trong tay, đọc xong liền đốt sạch mảnh giấy, ánh lửa yếu ớt phản xạ sự lãnh đạm trong con ngươi của hắn.

Hắn bất quá là phối chút thuốc, bỏ vào cơm canh mỗi ngày của Hoàng đế, bởi vì không có độc, cho nên tiểu thái giám thử món ăn cùng thái y căn bản không phát giác ra cái gì, nhưng thứ chết người đó chính là việc Hoàng đế bởi vì sợ chết, một mực truy cầu sự vĩnh sinh, ăn những cái được gọi là tiên đan thần dược kia, vừa vặn nó lại xung khắc với thuốc của hắn, cho nên...

Chẳng qua dược hắn hạ cũng không lớn, không còn sống lâu nữa thì ngược lại không đến nỗi, chỉ là đủ để sinh ra cảm giác nguy cơ bức bách một ít người, dù sao bình yên lâu như vậy, hắn cũng bắt đầu cảm thấy có chút nhàm chán...

Tinh tế đem sau kế hoạch trong đầu tỉ mỉ xem lại một lượt, Mộc Hi Thần duỗi lưng một cái, trong lúc rảnh rỗi liền đem cây đàn ra ngoài sân viện tấu một khúc, tiếng đàn miêu miểu, sống đến mấy trăm năm nghệ kỹ của hắn sớm đã *đăng phong tạo cực*, thậm chí có thể nói một cách khoa trương rằng, trên đời này không một ai có thể sánh bằng hắn.

*...* : đạt tới đỉnh cao nhất.

Sở Mặc Uyên đứng ở cuối hành lang, tựa người vào cây cột ngây ngốc nhìn thân hình đỏ rực của người kia, kết hợp với vườn mai vàng, tựa như một ngọn lửa liệt diễm rực cháy, cơ hồ như muốn đốt cháy mắt y.

Hình ảnh rực rỡ chói lọi đến cực hạn này, làm cho y không dám đặt chân, thậm chí hô hấp cũng đều thả nhẹ, sợ quấy nhiễu đến mỹ nhân.

Thẳng đến khi vạt áo của y bị người kéo kéo, mới bỗng nhiên hoàn hồn, "Thúc thúc, ngươi làm sao không đi vào a?"

Sở Thiệu nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn nghi hoặc hỏi, nhưng là làm nhóc hiếu kì chính là, ngày thường thúc thúc đối với nhóc *hữu cầu tất ứng*, thậm chí chưa từng phớt lờ nhóc, lần này lại là lần đầu tiên không thèm để tâm đến nhóc mà quay đầu tiếp tục si ngốc nhìn bóng người tiêm diễm kia.

*...* : “có cầu sẽ ứng”, cụ thể hơn là hễ có cầu xin thế nào cũng được đáp ứng

Sở Thiệu không hiểu nhìn Mộc Hi Thần một chút, lại quay đầu nhìn về phía thúc thúc, thẳng đến khi thấy rõ lưu luyến cùng si mê gần như muốn bốc cháy đến nơi dưới đáy mắt thúc thúc, mới giật mình, "Thúc thúc là muốn Nguyễn nương làm thím nhỏ của con sao?"

"Ngươi nói bậy cái gì vậy?!" Sở Mặc Uyên nghe vậy, bỗng nhiên hít vào một hơi, quay đầu nhìn người nọ hình như không có chú ý tới bên này, liền vội vàng bịt miệng cháu trai lừa gạt lôi đến góc tường, quặm mặt lại hung dữ nói : "Ngươi cũng đừng nói mò, Hi Thần là một ca nhi thanh bạch, nếu như truyền ra lời đồn đại không tốt gì, xem ta có hảo hảo giáo huấn ngươi hay không?!"

Sở Thiệu lại hoàn toàn không sợ uy hϊếp của y, trợn mắt lên trời, một bộ tiểu đại nhân, mặt mũi tràn đầy khinh thường nhìn y, "Không nghĩ tới thúc thúc ngày thường hung hãn như vậy, gặp được người mình ái mộ, lại ngay cả tới gần cũng không dám, thật vô dụng, xem con đây!"

Nói xong, Sở Thiệu liền đẩy cái người cản đường mình ra, mấy bước chạy thật nhanh, Sở Mặc Uyên vươn tay ra muốn túm nhóc nhưng thất bại, trơ mắt nhìn người kia nghe được động tĩnh liếc mắt đi qua, vội vàng trốn đến một trụ cột, bình phục hô hấp thô nặng của mình.

"Nguyễn nương, người đánh đàn thật là dễ nghe, dáng dấp cũng thật đẹp mắt, lại vô cùng thông minh, thật không biết nam nhân như thế nào có khả năng xứng với người đây? Cho nên nói, người thích kiểu người như nào nha?" Sở Thiệu một mặt khờ dại lôi kéo tay áo Mộc Hi Thần lắc tới lắc lui, nũng nịu bĩu môi, phảng phất như thật sự chỉ là hiếu kì.

Mộc Hi Thần ánh mắt có chút đảo qua trụ cột, trong mắt phút chốc hiện lên ý cười, phảng phất như xuyên qua cây gỗ kia nhìn thấy người nào núp sau đó.

Khóe miệng có chút giương lên, Mộc Hi Thần làm bộ như không có phát hiện, đối diện với đôi mắt sáng long lanh tràn ngập bát quái của Sở Thiệu, giống như nghiêm túc bắt đầu suy nghĩ, "Ngô... Dạng người như nào sao? Ừm, Dáng dấp phải anh tuấn!"

Sở Mặc Uyên sờ lên mặt mình, nhếch nhếch miệng, mình dáng dấp chẳng phải rất khá hay sao?...

"Thân hình vĩ ngạn (cao lớn) chút? Cũng không thể so với ta còn thấp hơn."

Sở Mặc Uyên không tự chủ được thẳng tắp lưng, đối chiếu chiều cao của mình rất là hài lòng, hắn so với đại đa số nam tử, cũng coi như hạc giữa bầy gà.

"Hình thể tráng kiện chút đi, khiến người ta có cảm giác an tâm."

Sở Mặc Uyên giơ cánh tay lên, nhéo nhéo cơ bắp, lại vỗ nhẹ l*иg ngực tráng kiện, trên môi nở nụ cười kiêu ngạo, nhưng mà y còn chưa kịp đắc ý, liền nghe được người kia tiếp tục nói : "Ta cũng là tùy tiện nói ra mà thôi. Ta có thân phận, địa vị như thế nào, tự ta hiểu lấy, xong việc nơi này, liền muốn tìm một địa phương non xanh nước biếc trải qua cuối đời."

Mộc Hi Thần nhạy bén nghe được đằng sau cây cột đột nhiên tăng thêm tiếng hít thở, cười nhẹ bổ sung nói : "Nếu ta không tìm thấy được người ta muốn tìm, nói không chừng liền tùy tiện đi đến một miếu chùa làm ni cô, từ đó Thanh Đăng Cổ Phật, cũng không tệ."

"Khụ, cái kia, Thiệu Nhi, huynh trưởng gọi con đi qua muốn kiểm tra công khóa!" Sở Mặc Uyên thực sự nhịn không được, từ đằng sau cây cột đi ra, làm bộ như mới đến nhìn hai người, quay đầu nhìn Mộc Hi Thần, bày ra vẻ mặt nghi hoặc, "Hi Thần cũng ở đây sao? Vừa vặn, ta cũng có một số việc muốn hỏi ngươi."

Sở Thiệu xem xét tình hình, khá là cơ trí xoay người rời đi, trong lúc nhất thời, cái đình viện to như vậy cũng chỉ còn lại có hai người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu sao lại lâm vào một loại lúng túng trầm mặc.

Mộc Hi Thần tựa tiếu phi tiếu đảo qua khuôn mặt đang vô cùng xoắn xuýt kia, ho nhẹ một tiếng, chủ động hỏi, "Điện hạ tới, là muốn hỏi cái gì?"

Sở Mặc Uyên lúc này mới hoàn hồn, thu hồi ánh mắt vẫn đang một mực gắt gao nhìn chằm chằm người ta, mắt phiêu phiêu hốt hoảng nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng nói : "... Cũng, cũng không có gì, chỉ là gần đây thế cục bất ổn, ta nghĩ đến hỏi ngươi một chút, có cái gì có thể hỗ trợ không?"

"Hỗ trợ?" Mộc Hi Thần một mặt cổ quái nhìn Sở Mặc Uyên.

Thực sự hắn không phải xem thường Sở Mặc Uyên, mà là cái tính tên này tương đối xúc động, gặp phải một chút chuyện liên quan tới hắn, liền dễ giận, huống chi dù nói thế nào, Hoàng đế cũng là cha ruột bọn họ dù cho không có tình nghĩa, nếu để bọn họ biết được hắn dùng những thủ đoạn kia, chắc chắn sẽ để lại một chút nghi kỵ, cho nên loại sự tình hạ dược này, cho dù là Sở Mộ cũng không biết.

Nghĩ nghĩ, hiện tại quân cờ trên cơ bản đều dựa theo quỹ đạo thiết định mà vận hành, chỉ cần trong cung lại thêm một mồi lửa, nhưng loại chuyện này hiển nhiên không thể để cho cái tên sức trâu này biết (aka trẻ trâu đó), thế nên chỉ có thể bất đắc dĩ nói : "Điện hạ nếu là nhàn hạ, không bằng giúp ta để mắt đến Diệp Phủ một chút, ta muốn bọn hắn cột thật chặt vào Tam hoàng tử, vĩnh viễn không thể quay đầu!"

Mộc Hi Thần tầm mắt hơi khép, che đi hung quang lóe lên rồi biến mất, gần đây không có thời gian đi tìm bọn chúng gây chuyện, cũng không đại biểu cho việc hắn bỏ qua cho bọn chúng, chỉ là để bọn chúng hưởng thụ nốt sự thoải mái yên bình cuối cùng, như vậy, khi bị đẩy vào Địa Ngục, mới có thể càng thêm tuyệt vọng.

"Diệp phủ?" Sở Mặc Uyên nghi hoặc, bởi vì Sở Mộ chưa nói cho y biết nội dung hợp tác cùng Mộc Hi Thần chính là Diệp phủ cùng Thừa An Vương phủ, cho nên mới không rõ cái yêu cầu không liên quan này.

Nhưng phàm là thứ người y thương yêu cầu, y làm sao có thể cự tuyệt?

Cho nên nghi vấn dư thừa đều bị bỏ qua, rất nhanh liền bắt đầu điều tra Diệp phủ.

Diệp phủ chẳng qua là phủ Thượng thư thông thường, thậm chí trên triều đình cũng không có sức ảnh hưởng quá lớn, vốn là phái trung lập, lại do nhi tử về sau gả đến Thừa An Vương phủ nên liền ngầm thừa nhận đứng ở phía Tam hoàng tử.

Tuy là như thế, nhưng cũng chả có bao nhiêu quyền lực, thậm chí bản nhân Diệp Bác Hàm cũng không có tài năng gì hơn người, dạng người này, vốn không có ảnh hưởng gì tới đại nghiệp của bọn y, nhưng vì sao lại khiến Hi Thần chú ý?

Bởi vì để lấy được một ánh mắt của Mộc Hi Thần, Sở Mặc Uyên tra tương đối kỹ càng, mà trùng hợp thay chính là, Diệp Khuynh Thành năm đó làm những sự tình kia đối với Diệp Thanh Hiên cũng không phải là không có chút nào sơ hở nào, thậm chí có thể nói là lỗ hổng chồng chất.

Lúc ấy sự việc không bị vạch trần, chẳng qua là bởi vì gia chủ Diệp gia đều không thèm để tâm tới, người ngoài cũng càng thêm không quan tâm.

___________________________

Nhìn thấy tờ giấy trong tay viết chi chít những việc mà Diệp Thanh Hiên phải trải qua từ khi còn nhỏ, vào ngày đông giá rét bị người đẩy xuống hồ, bị hủy dung, ngày bình thường ăn uống đều không tốt bằng người khác, rõ ràng thân là trưởng tử, lại bị con thứ bức đến tình cảnh như vậy, ngay cả vị hôn phu cũng bị cướp mất, thậm chí còn bị bán đến thanh lâu!

Sở Mặc Uyên hiện tại đã rất rõ ràng, Hi Thần đến là vì sao… Khó trách...

Khó trách y cho tới bây giờ không hề gỡ xuống mặt nạ...

Khó trách y vậy mà lại trú ở cái loại địa phương Tuyết Y Lâu kia...

Khó trách vô luận trí kế hay là học thức uyên bác đều xuất chúng...

Bởi vì y căn bản xuất thân từ thế gia, là thế gia công tử chân chân chính chính!

Y rốt cuộc có bao nhiêu kiên cường, lại gặp phải bao nhiêu trắc trở, bao nhiêu tủi nhục mới có khả năng ở cái địa phương ô bẩn như thế cắm rễ xuống, thậm chí đem nó biến thành cứ điểm!

Tâm phải cứng cỏi tới mức nào mới giống như bây giờ, chuyện trò vui vẻ, mà không đến mức triệt để trở nên điên dại!

Sở Mặc Uyên hoàn toàn không dám tưởng tượng, Hi Thần của y, nhiều năm như vậy, đến cùng ngậm bao nhiêu đắng cay, chịu bao nhiêu tủi nhục.

Y nhìn chằm chằm tờ giấy kia, như tự ngược mà một lần lại một lần đọc lại chữ viết trên phía trên, từng chữ nói rõ quá khứ đó của Diệp Thanh Hiên, tay y nắm thật chặt góc bàn, móng tay ghim vào trong gỗ, tạo ra những vệt cào sâu hoắm thậm chí các đầu ngón tay còn bật máu.

Nhưng mà y lại hoàn toàn không cảm giác được, hai mắt trừng lớn , mặc cho tơ máu đáng sợ bò lên trong mắt, mặc cho hàm răng mình không ngừng cắn chặt cho đến khi bật máu.

Ngực y kịch liệt phập phồng, như mãnh thú phát cuồng thở hổn hển thô nặng, bên trong cuống họng phát ra từng tiếng nghẹn ngào gào thét gần như tuyệt vọng.

Y đến cùng đã bỏ lỡ cái gì?

Vì cái gì y không có sớm hơn một chút tìm Hi Thần?

Nếu như... Nếu như thời gian có thể quay lại, y nhất định sẽ đem hài đồng nho nhỏ kia ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói cho em ấy biết, em ấy không cần phải vì lấy lấy lòng cái tên phụ thân kia mà trong đêm đọc thuộc lòng « Binh luật » « Tụng pháp »; y sẽ cho em ấy ăn những món ngon nhất trên đời, để em ấy không cần phải đến mức vì những thứ cơm thiu lạnh ngắt cứng khô kia mà phải đi lấy lòng một đám hạ nhân ti tiện; y sẽ dành cho em ấy tất cả ấm áp trên thế gian này, để em ấy không đến mức bị hồ băng kia tổn thương thân thể, thậm chí mất đi năng lực sinh dục!

Một ca nhi không có khả năng sinh đẻ, sẽ phải chịu đựng sự xem thường cùng coi khinh như thế nào, y hiểu rất rõ, chẳng qua, sao bọn chúng dám!

SAO, CHÚNG, DÁM?!

Nếu như, nếu như...

Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như.

Cho nên y chỉ có thể như con thú bị nhốt, ở đây tra tấn chính mình, thậm chí ngay cả lao ra ngoài cho người kia một cái ôm cũng không dám, sợ đυ.ng vỡ em ấy, hoặc là chạm đến chuyện thương tâm của em.

Ngay tại lúc Sở Mặc Uyên gần như mất hết lí trí, Sở Mộ nghe được động tĩnh trong thư phòng, đẩy cửa đi vào, "Đệ lại đi tìm hắn? Ta không phải nói qua với đệ... Đệ, làm sao vậy?"

Nhìn thấy dáng vẻ gần như điên dại của đệ đệ nhà mình, Sở Mộ trong lòng sợ hãi, vội vàng đi đến bên cạnh y, lo lắng nói : "Đến cùng là làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"Đệ muốn gϊếŧ bọn chúng! Gϊếŧ hết bọn chúng!!" Sở Mặc Uyên đôi mắt đỏ ngầu, bỗng nhiên đập chưởng, nháy mắt tạo một lỗ thủng trên bàn, dọa đến Sở Mộ vội vàng kéo lấy tay y, sợ y không chú ý liền làm tổn thương đến chính mình.

Khi Sở Mộ nhìn thấy tờ giấy gần như biến dạng mà Sở Mặc Uyên gắt gao nắm trong tay, trong lòng y bỗng nhiên nhảy một cái, cưỡng ép mở các đốt ngón tay của Sở Mặc Uyên lấy ra tờ giấy đó, thế nhưng bởi vì bị nắm thật mạnh trong thời gian khá dài, cộng với mồ hôi trên tay khiến cho chữ viết phía trên trở nên loang lổ, cũng may không ảnh hưởng quá nhiều.

Sau khi xem hết tất cả nội dung phía trên, Sở Mộ rốt cục hiểu rõ nguyên nhân đệ đệ của y tức giận như thế, đây quả thật là... Quá thảm, thậm chí so với huynh đệ bọn họ còn muốn thảm hơn, tối thiểu bọn y còn có nương tựa lẫn nhau.

Mà Diệp Thanh Hiên, thì chỉ có một đám người nhà sài lang hổ báo.

Sở Mộ có hơi xúc động thở dài, "Khó trách lúc ấy hắn kêu ta đem Diệp phủ cùng Thừa An Vương phủ lưu cho hắn, nguyên lai quả là như vậy..."

"Huynh nói cái gì?" Sở Mặc Uyên bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của Sở Mộ, lực đạo lớn đến mức gần như muốn bóp nát xương tay y, "Y không cho phép huynh động đến Diệp phủ cùng Thừa An Vương phủ? Lưu lại cho y? Vì cái gì không gϊếŧ bọn chúng? Vì cái gì? Chẳng lẽ còn không bỏ xuống được tiện nhân kia? ! Hay là nói, y còn đối với cái tên Tiêu Quân Duệ kia có cái mộng tưởng gì?!"

Lần này, Sở Mộ không nói gì, y cau mày, đem ngón tay đệ đệ từng ngón gỡ ra, lại lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt điên cuồng cùng luyến mộ Hi Thần, lạnh lùng nói : "Vô luận có phải đúng như vậy hay không, đều không cùng đệ có quan hệ, lời ta nói, đệ coi gió thoảng bên tai sao?!"

"A... Không có quan hệ..." Sở Mặc Uyên thu tay lại, che mắt mình, thân thể hơi cong xuống, bắt đầu khó mà ức chế run rẩy, "Làm sao có thể không có quan hệ, đệ muốn cưới y, huynh trưởng, đệ, muốn, cưới, Hi Thần!"

Sở Mặc Uyên ngẩng đầu, một loại ánh mắt sắc bén như sói, mang theo nhuệ khí cùng ngoan lệ thẳng tiến không lùi, dường như nhân sinh của y chỉ có một, tuyệt đối sẽ không lùi bước khi không đạt được mục tiêu.

"Ta đã nói..." Sở Mộ giận tái mặt, còn chưa nói xong, liền bị Sở Mặc Uyên đánh gãy, "Huynh trưởng, đệ từ nhỏ đã rất kính trọng tôn sùng huynh, cái gì cũng đều nghe theo huynh, đệ cũng biết ở trong hoàng cung to như vậy, huynh nuôi đệ lớn đến như này, rất không dễ dàng, cho nên đệ cũng chưa từng làm trái ý huynh bao giờ!"

Sở Mặc Uyên khóe miệng nhàn nhạt cười, giống như là nhớ lại quãng thời gian hai người bọn y khi còn bé, tay nắm tay, gập ghềnh đi qua gió to mưa lớn kia.

Nhớ tới huynh trưởng so với y còn không cao hơn được bao nhiêu, một mặt lãnh đạm dắt tay y, thậm chí tại thời điểm bị đánh cũng gắt gao bảo hộ y, dùng bờ vai nhỏ bé của mình chống đỡ cả một bầu trời cho y.

"Đệ giờ đã lớn, huynh trưởng, đệ có lý tưởng của mình cũng như muốn bảo hộ người đệ ái mộ, huynh vĩnh viễn là người đệ tôn kính nhất yêu quý nhất, nhưng y, lại là mệnh của đệ, nếu như không có y, đệ nghĩ, đệ sống không nổi."

Sở Mặc Uyên lại gần Sở Mộ, để y nhìn thấy kiên quyết trong mắt của mình, "Lúc trước đệ nghĩ, cuộc đời vốn dĩ nhạt nhẽo vô vị như này, người lừa ta gạt, đao quang kiếm ảnh, sau đó lấy được một cô nương hiền lương hoặc một ca nhi đoan trang vượt qua cả đời, thế nhưng là không được, đệ không được a huynh trưởng!"

Y cười khổ lắc đầu, đưa tay sờ lên l*иg ngực mình, dưới lòng bàn tay là trái tim đang nhảy lên kịch liệt, chỉ bởi vì nhớ thương người kia, sẽ không bị cuồng loạn khống chế, "Từ khi nhìn thấy y, đệ mới hiểu được, như thế nào là đau lòng, như thế nào là để ý, như thế nào là... yêu, từ sâu trong tim đệ, trong mắt, rốt cuộc không chứa được bất luận người nào khác nữa, trái tim này cũng sẽ không vì người khác mà nhảy lên, nếu như là y, dù cho không làm gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn y, chạm đến y, chỉ cần trong tầm mắt y có đệ, liền đã thỏa mãn, những cái gì khác đều không đáng để bận tâm."

"Cho nên huynh trưởng, không phải y, đệ sẽ chết, xin huynh, đừng ngăn cản đệ." Sở Mặc Uyên yên lặng nhìn Sở Mộ, dùng dáng vẻ kiên quyết chưa bao giờ có, biểu đạt khẩn cầu của mình, đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, làm trái ý huynh trưởng.

Sở Mộ nghiêm túc nhìn Sở Mặc Uyên, qua thật lâu, mới khẽ thở dài, đưa tay lên sờ lêи đỉиɦ đầu y.

Bất tri bất giác, bánh bao nhỏ luôn ở sau lưng y, cũng đã trưởng thành, thậm chí so với y còn cao hơn một chút, y làm huynh trưởng, dường như cũng không nên can thiệp vào quá nhiều nữa.

"Nếu như đệ đã kiên trì, hi vọng đệ sẽ không hối hận, nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, cũng phải vì quyết định của mình mà chịu trách nhiệm, Hi Thần hắn... Không phải người dễ sống chung, đệ phải hiểu rõ, mặt khác ta sẽ cho đệ lựa chọn vài tài nữ diện mạo tốt làm Trắc phi, đệ cũng không thể chỉ sủng một mình hắn, phải nhiều hơn khai chi tán diệp..."

"Huynh trưởng." Sợ Mộ vất vả lắm mới thỏa hiệp, nhưng trong nháy mắt vẫn bị Sở Mặc Uyên phá hỏng, "Ta sẽ chỉ có một cái thê tử là y, đời này, tuyệt không nạp thϊếp!"

Mặc dù cái chuyện nhất thế nhất song nhân này, tại thời đại này, rất khó để lý giải cùng tưởng tượng, nhưng là Sở Mặc Uyên chính là người như vậy, một khi y đã kiên quyết muốn làm thì tuyệt đối sẽ làm cho bằng được.

Hơn hết y căn bản cũng đối những nữ nhân khác không có hứng thú.

"Đệ! Ngu ngốc! Vậy con nối dõi làm sao bây giờ? Đệ biết rõ hắn..." Sở Mộ sắc mặt càng thêm khó coi, y không nghĩ tới đệ đệ của mình vậy mà mê muội đến nước này!

"Không phải còn có Thiệu nhi sao, nhà chúng ta cũng không cần đệ kéo dài hương hỏa? Đệ chỉ cần làm một vương gia nhàn tản là được, việc này, ý đệ đã quyết, huynh trưởng không cần lại khuyên nữa!" Sở Mặc Uyên nghiêm mặt không muốn lại cùng Sở Mộ tranh chấp, sợ y không khống chế được tính tình của mình mà làm ra cái sự tình gì mất lý trí.

Nhưng mà Sở Mộ hiển nhiên cũng là bị tức đến hồ đồ, ngay tại thời khắc Sở Mặc Uyên sắp rời đi, lạnh giọng cười, nói : "Vậy đệ liền có nghĩ tới hắn có nguyện ý gả cho đệ hay không? Tính tình Hi Thần như nào đệ hẳn nên hiểu rõ, hắn yêu sự thoải mái cùng tự do, đối với thân phận như chúng ta đều ít nhiều khinh thường, đệ làm sao khẳng định hắn sẽ nguyện ý bị đệ buộc lại trong phủ viện bốn bức tường vuông vức, giống như ca nhi khác, coi đệ là trời!"

Sở Mặc Uyên bước chân hơi hơi dừng một chút, nhưng lại không quay đầu, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nhớ tới người kia luôn là một bộ tiên khí mười phần, phảng phất như một khắc sau liền sẽ phi thăng, trong mắt hiện ra một cỗ ấm áp, "Đệ chưa hề nghĩ tới muốn trói buộc y, đợi y trả đại thù, y muốn đi đâu, đệ liền dẫn y đi đến đó, đệ muốn cùng y ngao du bốn phương ngắm nhìn non xanh nước biếc, đệ muốn nói cho y biết, Diệp phủ kia, còn có cái gì mà Tiêu Quân Duệ , căn bản không đáng y để ở trong lòng, có thể ở bên cạnh bồi y, chỉ có đệ, nếu như y không muốn, a..."

Vậy sau này chết cùng một huyệt cũng tốt...

Sở Mặc Uyên trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, nhanh chân đi ra ngoài, nếu như người kia không thể thuộc về y, vậy liền cùng chết chung một chỗ, đến lúc đó, tro cốt trộn lẫn vào nhau, táng cùng một mộ.

Nếu không thể ở bên nhau thì chỉ cầu chết chung một huyệt.

Y, vẫn là của ta, cũng chỉ có thể là của ta.

___________________________________

"Ngài nhìn ta làm cái gì?" Mộc Hi Thần có chút kỳ quái nhìn về phía Sở Mộ, cái này người sáng sớm liền tới tìm hắn, nói là có chuyện thương lượng, nhưng lại chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt vô cùng phức tạp, nhìn đến mức hắn có chút nổi da gà.

"A, không có gì." Sở Mộ thu tầm mắt lại, nhớ tới cuộc nói chuyện của y trước đó cùng đệ đệ mình vài ngày trước, bất tri bất giác liền nhìn chằm chằm Mộc Hi Thần đến thất thần, có chút lúng túng khụ một tiếng, nhẹ nhàng nghiêng mắt nhìn Mộc Hi Thần, kỳ thật y cũng rất tò mò, phía dưới lớp mặt nạ kia, là dung mạo như thế nào.

"Sở Thiên Thần đã gọi Tiêu Việt từ Giang Nam gấp gáp trở về, trên đường còn vụиɠ ŧяộʍ triệu tập binh mã, chia nhau ra ngụy trang thành bình dân phổ thông đi vào thành, nhân số cũng gần hai ngàn, tuy không nhiều, nhưng đều là người theo Tiêu Việt bước ra từ chiến trường, đều là hổ lang chi sư, cùng lực lượng phòng vệ của kinh đô ra so sánh, thảm đến không nỡ nhìn, cho dù Cấm Vệ quân có năm ngàn người, thì dù vậy phần thắng cũng không lớn."

Mộc Hi Thần tựa vào giường êm, ngón tay từng chút từng chút gõ mặt bàn, khóe môi giương nhẹ, giơ tay nhấc chân đều là mê hoặc tự tin, "Nhân số nhiều như thế, tất sẽ đem bọn chúng gom đến một chỗ, cách kinh đô lại gần, thuận tiện điều khiển, còn không dễ bị phát giác, địa điểm cũng cần bí mật, nói đến cùng, nơi phù hợp nhất, dường như chỉ có cái biệt uyển ở ngoài kinh đô đã bị niêm phong kia."

"Nơi đó người ở thưa thớt, chung quanh năm dặm đều không có người, ba mặt núi vây quanh, lại ở khe núi, nếu là Tam điện hạ thông qua đường ngầm dưới lòng đất đem người vụиɠ ŧяộʍ an trí vào đó, thật sự ẩn nấp cũng không khó, người mặc dù nhiều, nhưng tất cả đều tập trung lại một chỗ ngược lại lại là chỗ tốt, ta trước đó vài ngày vừa vặn được một món đồ tốt, không biết điện hạ có hứng thú hay không cùng với ta?"

Sở Mộ có chút tò mò nhìn Mộc Hi Thần, đứng dậy đi theo hắn đi vào một nhà đá dưới đất, ở góc tường trưng bày mấy quả cầu đen tròn. Mùi thuốc sặc đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.

"Đây là..." Sở Mộ nhìn Mộc Hi Thần tiện tay cầm lấy một quả cầu ném vào trong chậu than, lôi kéo y lui lại, sau đó toàn bộ chậu than bắn ra ánh lửa nóng bỏng, bùm đem một chỗ kia nháy mắt vỡ nát, thậm chí phiến đá đều bị phá hư nứt toác lộ ra tầng thép phía dưới.

"Đây là đồ chơi nhỏ bằng hữu trên giang hồ của ta mới nghiên cứu ra, ta thấy chơi vui, liền mượn tới sử dụng, xem ra hiệu quả không tệ." Mộc Hi Thần ôn nhu cười khiến Sở Mộ nháy mắt nổi da gà, cái người này, thực sự quá mức đáng sợ!

Mộc Hi Thần cười nhẹ đem người mang ra ngoài, đạn Lôi Hỏa này quả thật không phải do hắn nghiên cứu, chỉ là người dưới trướng của hắn trong thời gian trước biết được trên giang hồ đang lan truyền một tin tức, cho nên đi qua nhìn thử, ngược lại là không ngờ tới, tại loại địa phương lạc hậu như vậy thế mà lại thực sự có người có thể nghiên cứu ra thứ này.

Biết nó có lợi cho Mộc Hi Thần, cho nên họ liền tại chỗ hướng người kia mua hai rương Lôi Hỏa.

So với rất nhiều đồng đạo coi người kia là quái vật thì hiển nhiên sự thưởng thức của Mộc Hi Thần càng thêm trân quý, cho nên sơn trang Lôi Hỏa cũng không chậm trễ, gần như ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, chỉ là đáng tiếc, bí phương không hiểu sao đã bị thất lạc, thợ thủ công nghiên cứu ra thứ này cũng không may ngoài ý muốn chết đột ngột, cho nên chỉ có thể nói không giải quyết được gì.

Cũng may Mộc Hi Thần cho thù lao đủ nhiều, đủ để bọn họ một lần nữa khai trương làm lại thành một nhóm tay nghề khác để duy trì sinh kế.

Bởi vì trong nguyên tác không có đạn lửa. Vật này xuất hiện, hiển nhiên Mộc Hi Thần rất rõ ràng, đồ vật vượt trước thời đại này sẽ mang đến những biến cố cùng nguy hiểm tiềm tàng như thế nào, hắn cũng không hi vọng mình vất vả giúp người giành được giang sơn, còn chưa ngồi vững vàng, liền bị người hữu tâm dùng vật này làm cho dao động.

Cho nên nói, xóa bỏ đi sự tồn tại của nó, cũng coi là tiêu diệt một tai họa ngầm cho nơi này, nếu không người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống, thật sự là uất ức.

Sở Mộ hiển nhiên còn chưa hồi phục có từ trong trận kinh hoàng vừa rồi, cho đến khi bị người nhét một chén trà ấm áp vào tay, mới có hơi kích động ngẩng đầu, "Những vật kia..."

"Vừa mới rồi là mẻ duy nhất, điện hạ, người chế tác thủ nghệ ra nó đã không cẩn thận đem mình nổ chết, thật sự là đáng tiếc..." Mộc Hi Thần câu môi cười một tiếng, giơ lên chén trà nhấp một ngụm, không có đi quản thần sắc người đối diện vừa tức vừa buồn bực.

Nhìn, cho dù là người ổn trọng như Sở Mộ, cũng không chịu nổi sức dụ hoặc của thuốc nổ, huống chi là người khác?

Qua thật lâu, Sở Mộ mới từ bên trong loại cảm xúc quỷ dị kia thoát ra, nghĩ đến việc mình vừa rồi như bị ma ám, liền túa ra mồ hôi lạnh toàn thân.

Y vừa rồi mới nghĩ, cầm những vật này đem những đối thủ cạnh tranh kia toàn bộ nổ chết!

Nếu là thật sự có thể thực hiện, chỉ sợ đến lúc đó, y cũng không còn là Sở Mộ, mà là một... ma quỷ đã mất nhân tính.

Thô nặng thở gấp mấy ngụm, Sở Mộ lẩm bẩm nói : "Chết cũng tốt, chết cũng tốt, … chết tốt..." Y ngẩng đầu nhìn người kia *long chương phượng tư*, chắc hẳn thất thố vừa rồi đều bị hắn thu hết vào trong mắt, không khỏi vừa thẹn lại vừa giận, lòng dạ của người này, thật sự là thâm sâu đến khó lường lại vô cùng thông tuệ, sáng suốt.

*...* : tài hoa như giao long, dung mạo như phượng hoàng, ẩn dụ cho phong thái xuất chúng

"Kia cho dù như thế, chúng ta cũng không xác định tam đệ thật sự sẽ bị mắc lừa a, dù sao tạo phản cũng là một điều tuyệt đối bất lợi, dù cho ngày sau đăng cơ, trên người hắn cũng vẫn sẽ lưu lại vết nhơ rửa không sạch, chỉ sợ hắn sẽ không tùy tiện đi đến một bước này."

Mộc Hi Thần có chút vô tội trừng mắt nhìn, từ trong tay áo rút ra một tờ giấy nhỏ ở trước mặt Sở Mộ lung lay, "Cho nên nói, cụ thể phải nhờ vào điện hạ cùng Tiêu quý phi hỗ trợ."

"Tiêu quý phi?" Sở Mộ có chút kỳ quái cầm tờ giấy xem qua, nhưng mà càng xem, sắc mặt của y lại càng khó coi, càng về sau thậm chí đã biến thành màu gan heo, "Đây quả thực, nói bậy nói bạ!"

Trên tờ giấy viết, vậy mà lại là Tiêu Việt cùng Tiêu quý phi cấu kết thông da^ʍ, mà Sở Thiên Thần, là con của hai người đó!

Mộc Hi Thần không thèm để ý chút nào cơn giận của Sở Mộ, phối hợp nói : "Tiêu Việt này cũng không phải là thân huynh trưởng của Tiêu quý phi, trên thực tế thế giao từng kết giao với Tiêu gia năm xưa, a, chính là một nhà Hứa gia năm đó bị bệ hạ chém đầu, có một đứa nhỏ may mắn được con của người hầu thế chỗ chết thay, sau đó thay thế đứa trẻ chết yểu của Tiêu gia mà lớn lên, cũng không kỳ quái, chắc hẳn hắn đối với đương kim bệ hạ hận đến thấu xương, cho nên mới có thể nghĩ ra được loại sự tình đội nón xanh cho bệ hạ."

"Sự việc này không thể nói bậy, ngươi có chứng cứ sao?" Sở Mộ l*иg ngực kịch liệt phập phồng, trên mu bàn tay y bắt đầu nổi lên từng đợt gân xanh, dường như sắp rơi vào bờ vực sụp đổ.

"Chứng cứ, lục soát một chút liền có thể tìm thấy, cho nên nói cần điện hạ hỗ trợ, ở trong cung tất nhiên là có không ít tay chân của ngài, Tiêu Việt làm người cẩn thận, sẽ không lưu lại nhược điểm, thế nhưng là Tiêu quý phi thì khác biệt, nàng là nữ tử yếu đuối, tất nhiên sẽ lưu lại cho mình bùa bảo mệnh." Mộc Hi Thần cười nhẹ nhàng, nhưng mà lời nói ra khỏi miệng, lại làm cho người ta khắp người phát lạnh.

"Ngươi nói là..." Sở Mộ có chút đau khổ nhắm mắt lại, lúc sau một lần nữa mở ra, đáy mắt đã là một mảnh thanh minh, y nhấc chân quay người đi ra ngoài, khi sắp rời đi, yếu ớt nói một câu, "Phụ hoàng lúc trước long thể còn khoẻ mạnh, nghĩ đến trong cung hẳn là có đồ vật ô uế gì động chạm đến thánh giá, nhất định phải hảo hảo điều tra loại bỏ một phen!"

Mộc Hi Thần cười, quả nhiên, cùng người thông minh hợp tác thật sự thoải mái, bớt phiền phức.

Kỳ thật quan hệ của Tiêu Việt cùng Tiêu quý phi, hắn cũng là thông qua 233 nhìn đến phần sau của cốt truyện mới biết được.

Lúc ấy hắn nhìn thấy Sở Thiên Thần đăng cơ, Diệp Khuynh Thành cùng Tiêu Quân Duệ hạnh phúc cả đời, liền không khỏi suy nghĩ nhiều hơn, kết quả hai ngày trước hắn về sau lật lại, phát hiện một đầu mối được ẩn giấu, Tiêu Việt hóa ra cố ý dẫn dụ Tiêu quý phi hồng hạnh xuất tường, chính là vì trả thù cái tên hôn quân diệt cả nhà hắn.

Mà sau khi đem con của mình nâng đỡ thượng vị, dục tâm hắn dần dần bành trướng, vậy mà xuống tay hạ độc chết tân đế, chính mình lấy thân phận nhϊếp chính vương đăng cơ làm đế.

Bởi vì Sở Thiên Thần bị hắn hạ độc mãn tính. Cho nên thân thể ngày càng suy yếu, vậy mà cũng không có người phát giác ra không đúng, chỉ là long ỷ còn chưa ngồi ấm, liền trở thành áo cưới cho người khác, đúng là đáng buồn.

Chẳng qua, hắn hiện tại giúp đôi phụ tử số khổ này sớm nhận nhau, hy vọng bọn họ không quá cảm kích hắn

________________________________

Vào ban đêm, bởi vì Hoàng đế bệnh nặng, cung đình yên tĩnh nhiều ngày lại náo lên gợn sóng, không biết ở đâu ra lời đồn nói Hoàng đế bệnh nặng là do trúng tà thuật!

Từ xưa đế vương đều đa nghi lại sợ chết, nghe được loại truyền ngôn này, lại nghĩ thân thể mình ngày càng suy bại, liền đứng ngồi không yên hạ lệnh tra rõ.

Thế nhưng mênh mông cuồn cuộn người trong cung lục soát một vòng, đều không có tra được cái gì hữu dụng, thẳng đến khi một cung nữ nho nhỏ đến cáo trạng, nói đã từng nhìn thấy thứ đồ lạ tại tẩm cung Tiêu nương nương, mới vỡ lẽ.

Tiêu quý phi còn đang ngủ ngon lành trên giường, thì bị cung nhân cùng thị vệ đột ngột xông vào cả kinh kêu to, "Ai cho các ngươi gan chó xông vào tẩm điện của bản cung!"

Nhưng mà vô luận nàng hô hoán gào thét ra sao vẫn như cũ không người đáp lại, nàng thậm chí còn bị hai cung nữ cường tráng giữ ở một bên, mắt thấy những người kia gần như từng tấc một không bỏ sót mà tìm kiếm, họ sắp tiếp cận khối gạch kia, nàng đột nhiên kịch liệt giằng co, thế nhưng lại mảy may vô dụng, quý phi sống an nhàn sung sướиɠ khí lực làm sao có thể so với cung nữ làm việc nặng lâu dài chứ?

Thế là nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn những người kia đem khối gạch kia cạy mở, lấy ra một hộp gỗ sơn đỏ.

Nàng khóe mắt như muốn nứt ra, búi tóc tán loạn, tựa như người điên, hoàn toàn mất đi phong thái ưu nhã của một quý phi. Hai chân bỗng nhiên mềm nhũn, co quắp tê liệt ngã xuống đất.

Xong rồi, hết thảy đều xong rồi...

Đêm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, không người biết được, chỉ biết Hoàng đế nộ khí xung thiên, đem tất cả những cung nhân cùng thị vệ lúc ấy lục soát tẩm điện Tiêu quý phi hết thảy dùng trượng đánh chết, còn Tiêu quý phi thì lấy lý do xâm phạm thánh giá, trong đêm biếm vào lãnh cung.

_____________________________

"Không có khả năng!" Sở Thiên Thần bỗng nhiên đem cung nhân đến đây báo tin đạp lăn trên mặt đất, đưa tay nắm chặt cổ áo hắn, gào thét nói : "Ngươi nói rõ ràng, cái gì gọi là phạm thượng, đày vào lãnh cung muôn đời không được ra ngoài? !"

Sở Thiên Thần giống như phát điên, đem tiểu thái giám kia dọa đến phát sợ, dưới cái nhìn hung tợn của hắn ta, chỉ có thể run rẩy đem thánh chỉ Hoàng đế ban ra lặp lại một lần nữa, sau đó liền bị Sở Thiên Thần hung hăng đánh vào bụng, ho ra một ngụm máu, về sau liền ngất đi.

"Đáng chết! Lão bất tử kia đến cùng đang nghĩ gì!" Sở Thiên Thần tức giận đem kẻ trong tay ném qua một bên, cũng không đoái hoài gì cấm túc với không cấm túc, lao ra, muốn đi tìm cữu cữu thương lượng.

Tiêu Việt nghe được tin tức, đến cùng cũng trưởng thành hơn trước, tâm tính cũng thành thục hơn trước, cho nên hắn chỉ kinh ngạc phút chốc liền bắt đầu cấp tốc phân tích thế cục trước mắt.

Dựa theo cưng chiều của Hoàng đế đối với Tiêu quý phi, có thể khiến cho lão ta nháy mắt đem nữ nhân đã từng sủng ái nhất hận đến nước này, cũng chỉ có thể là sự việc kia đã bị bại lộ, nếu đã như vậy, vậy thì bọn hắn nhất định phải lập tức hành động, bằng không đợi Hoàng đế ra tay, bọn hắn một người đều chạy không thoát!

Thế là hắn ngay trong đêm cùng Sở Thiên Thần thương lượng xong đối sách bức vua thoái vị, thống lĩnh Ngự Lâm quân trước kia là thủ hạ của hắn, đối với hắn nói gì nghe nấy, cho nên hắn chỉ cần dùng Ngự Lâm quân khống chế hoàng cung, sau đó dùng tử sĩ đã được huấn luyện trong biệt uyển này đem mấy cái hoàng tử còn sót lại tất cả đều gϊếŧ chết, lại đem thân quyến của mấy cố mệnh đại thần kia toàn bộ khống chế lại, đến lúc đó coi như lão Hoàng đế không lập chiếu thư, bọn hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận!

Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử khởi binh mưu phản, bị tru sát, Ngũ hoàng tử bất hạnh trong lúc hỗn loạn bị ngộ sát, bọn hắn mang binh bình định, coi như những lão già kia không phục, cũng chỉ còn lại một hoàng tử duy nhất là Sở Thiên Thần, những lão gia hỏa này đều là người thông minh, chắc chắn sẽ đồng thuận theo!

Nhưng mà kế hoạch đẹp đẽ hoàn mỹ bao nhiêu, hiện thực lại tàn khốc bấy nhiêu, cho nên khi Sở Thiên Thần rời đi không bao lâu, Tiêu Việt liền bị đạn nổ đến choáng váng chật vật, đây là thứ gì, hắn chưa từng thấy qua!

Ngay cả địch nhân cũng đều không thấy rõ, Tiêu Việt liền đã thua thảm hại!

______________________________

Mộc Hi Thần đứng ở trong sân, bên người là Sở Thiệu được đưa đến ở bên cạnh hắn chăm sóc, trước mặt là một đoàn người hắc y nhân đang giao chiến với thị vệ phủ hoàng tử, Mộc Hi Thần đưa tay che mắt Sở Thiệu, nhẹ giọng trấn an nói : "Thiệu nhi nếu sợ chỉ cần ôm ta, rất nhanh liền sẽ kết thúc."

Sở Thiệu trầm mặc một chút, kéo tay Mộc Hi Thần xuống, nắm trong tay, mặc dù còn có chút phát run, lại kiên định lạ thường, "Nguyễn nương, ta biết chúng ta đang rơi vào vị trí nào, Thiệu nhi dù nhỏ tuổi, cũng sẽ không mềm yếu, ta rất nhanh sẽ lớn lên, cường đại đến mức đủ để bảo hộ cha bảo hộ người, những thứ này..."

Sở Thiệu hít sâu, nhìn cảnh gϊếŧ chóc trước mặt, khàn giọng nói : "Là việc ta nhất định phải trải qua, ta sẽ không lùi bước!"

Mộc Hi Thần ánh mắt mang theo thưởng thức mà nhìn nhóc con Sở Thiệu, cười khẽ, lúm đồng tiền trong đêm tối tựa như chùm sáng bổ đôi cảnh tượng nồng đậm huyết tinh này, chiếu vào trong lòng Sở Thiệu vẫn còn nhỏ tuổi, để nhóc đến già vẫn nhớ được dư vị của một màn này, vẫn sẽ như cũ tim đập rộn lên vì tiên tử ưu nhã lại cường đại như chiến thần kia.

"Vậy ngươi liền... Nhìn cho kĩ!" Mộc Hi Thần nói, bỗng nhiên rút kiếm của hộ vệ bên cạnh, nháy mắt xông vào vòng vây, một bổ, một chém, động tác vô cùng đơn giản, lại được hắn thực hiện một cách uyển chuyển ưu nhã, nhưng là mỗi một nhát chém, đều sẽ mang đi một mạng người.

Mộc Hi Thần càng đánh càng hăng, bởi vì ở thế giới này hắn làm chính là công việc của một mưu sĩ văn chức, cho nên trừ ban đầu, đã thật lâu không có hoạt động tay chân, hiện tại gặp được một đám tự đưa mạng đến, càng là không còn kiềm chế, gϊếŧ đến thống khoái.

Dần dần, người vây quanh bọn hắn ngày càng ít đi, thậm chí những thị vệ trong phủ nguyên bản còn muốn tiến lên hỗ trợ, về sau lại chỉ có thể yên lặng thoát ly vòng chiến, miễn cho bị ngộ thương.

Cho dù là những tử sĩ được bồi dưỡng một cách khốc liệt kia, đối mặt với Mộc Hi Thần lại hoàn toàn không lên nổi mặt bàn, nhịn không được tê cả da đầu, mà càng làm bọn chúng tuyệt vọng hơn là, vô luận bọn chúng cố gắng thế nào , căn bản đều không động vào được một sợi tóc của người kia!

Đây quả thực là một trận đơn phương ngược sát!

Sở Thiệu ngây ngốc nhìn chằm chằm đạo thân ảnh thon dài kia, rõ ràng dáng người yếu ớt mảnh khảnh như vậy, rõ ràng nên là ca nhi cần được người ta cẩn thận che chở, tại thời khắc này, lại giống như là Sát Thần đùa bỡn sinh mệnh, du hí cuộc đời, khủng bố đến đáng sợ!

Nhìn thấy người kia liếc xéo tới, ánh mắt gần như vô tình đó, làm đáy lòng của nhóc đột nhiên sinh ra một loại hưng phấn quỷ dị, nhóc muốn mạnh lên, muốn trở nên cường đại, thậm chí muốn đuổi kịp cước bộ của Mộc Hi Thần!

Mộc Hi Thần tiện tay đem kẻ còn sót lại cuối cùng đâm chết, vứt thanh kiếm nhuốm máu đi, nháy mắt, lại từ huyết dạ La Sát biến thành cao lãnh chi hoa, hắn vỗ nhẹ bụi bặm chả hề tồn tại trên vạt áo, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, câu lên một nụ cười vui vẻ.

Mọi thứ sắp đến hồi kết rồi...