Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Pháo Hôi Vả Mặt Thành Thần

Chương 55: Tinh nguyệt trầm, người về chốn cũ (12)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ngươi... Ngươi cái tên nghịch tử! Ngươi muốn làm gì? Bức vua thoái vị, ngươi muốn tạo phản?" Hoàng đế nằm trên giường bệnh, nhìn lượng lớn nhân mã từ ngoài cửa xông tới, tức giận đến ngã ngửa, ngực phập bỗng nhiên nghẹn ứ rồi phun ra một ngụm máu, trong lúc nhất thời, ngược lại giống như thật sự là không còn sống được lâu nữa.

"Phụ hoàng lớn tuổi rồi, khó tránh khỏi hoa mắt ù tai, không còn minh mẫn nữa, cho nên vẫn là nhanh chóng thoái vị. Người chỉ cần an tâm làm Thái Thượng Hoàng tu dưỡng thật tốt, dù sao phóng tầm mắt ra toàn bộ thiên hạ này, người thích hợp nhất để kế vị cũng chỉ có nhi thần, cho nên nhi thần cả gan, thỉnh người ban ra một đạo thánh chỉ truyền vị!"

Sở Thiên Thần trong tay cầm trường đao, máu trên mũi đao đang nhỏ giọt hướng xuống dưới, trên người sát khí phừng phừng, gió đêm bên ngoài thổi vào khiến toàn bộ tẩm điện bị bao bọc trong một mùi máu tanh dày đặc.

"Thích hợp nhất? Cho nên ngươi liền dám bức vua thoái vị? Ha ha..." Hoàng đế giận quá hóa cười, đột nhiên bị sặc, ho đến tê tâm liệt phế, nhưng mà ông ta vẫn kiên trì nói : "Không hổ là tạp chủng do tiện nhân sinh ra... Ha ha... Thật sự là lòng lang dạ sói!"

Khụ khụ ho khan, lại lần nữa phun ra một ngụm máu, bộ dạng yếu đuối khiến trong lòng Sở Thiên Thần khinh thường, nhưng nghĩ tới lão bất tử này thần trí còn không rõ vậy mà lại muốn truyền lại ngôi vị cho cái tên hèn nhát Sở Mộ kia, lửa giận trong lòng liền khó áp chế, mấy bước tiến đến, đem người xách lên.

Bởi vì lấy mấy ngày nay bệnh nặng, Hoàng đế lại cao tuổi, bị một người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng như Sở Thiên Thần xách trong tay, tựa như diều hâu bắt gà con, không có chút nào khí thế của Hoàng đế ngày xưa, hiện ta lão ta chỉ là một kẻ đáng thương, bạc nhược, một lão già họm hẹm sắp bước nửa chân xuống mồ.

Nhìn xem, phụ hoàng ngày xưa còn hăng hái chỉ điểm giang sơn giờ lại biến thành như hiện tại, Sở Thiên Thần trong lòng dâng lên khoái ý cùng hưng phấn.

A, lão già này nếu chết rồi, tương lai thiên hạ này, tất cả đều thuộc về Sở Thiên Thần hắn!

Tay Sở Thiên Thần dùng sức, đem Hoàng đế một đường kéo tới đại sảnh, ném người ngã trên ghế rồng tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng, hếch cằm liếc xéo xuống, hoàn toàn là bộ dáng giễu cợt cùng khinh thường, "Liền phiền phụ hoàng, lập xuống một chiếu thư truyền vị, nhi thần khuyên người, vẫn lên là *kẻ thức thời mới là tuấn kiệt*, người nghe lời nhi thần một chút, sẽ tránh bị nỗi khổ da thịt!"

*...* : là để chỉ người nhận biết rõ tình thế, từ đó lựa chọn làm những việc phù hợp với quy luật, phù hợp với đạo trời, nhận rõ sứ mệnh của bản thân. Câu thành ngữ này không có ý nghĩa chỉ việc vì tình thế bức bách mà thuận theo sự lên xuống của xã hội mà làm. Càng không có ý nghĩa chỉ một người cần phải “gió chiều nào xoay chiều ấy” để không bị tổn hại lợi ích của bản thân.

"Nghiệt súc! Sớm biết như này... Trẫm lúc ấy nên bóp chết ngươi, bóp, chết, ngươi!!" Hoàng đế cầm ngọc tỷ - biểu tượng cho thân phận tôn quý của hoàng đế, nhưng vô luận như thế nào đều không chịu viết, làm Sở Thiên Thần nhịn không được cho ông ta một bàn tay!

Mặt bị tát lệch về một bên, một bàn tay đỏ tươi in trên mặt, búi tóc lỏng lẻo, hoa râm tóc xõa xượi bốn phía, nhìn qua lão Hoàng đế lúc này tựa như là lão đầu nghèo túng, không còn chút khí thế cùng uy nghiêm nào.

Sở Thiên Thần sau khi hạ xuống một bàn tay kia, liền giật nảy mình, nhưng nhìn phụ hoàng hắn không gì làm không được bây giờ lại trở nên thê thảm không nỡ nhìn như thế, chỉ có thể trợn trừng hai mắt chửi ầm lên, thì đáy lòng lại quỷ dị cảm giác thỏa mãn cùng thi ngược không kiềm chế được, lại liên tục hạ xuống vài bạt tay.

Càng đánh, hắn càng hưng phấn.

Ngươi không phải chướng mắt ta sao?

Ngươi không phải muốn truyền vị cho tên phế vật kia hay sao?

Ngươi bây giờ chẳng phải chỉ có thể mặc cho ta nhào nặn!

A, cái gì mà Hoàng đế, chẳng qua chỉ là con chó đáng thương vẫy đuôi mừng chủ mặc cho ta muốn làm gì thì làm!

Sở Thiên Thần hai mắt đỏ ngầu, động tác càng lúc càng hung hãn hơn, phát tiết hết phẫn uất cùng không cam lòng nhiều năm, mắt thấy lão Hoàng đế rất nhanh đã không chịu được mới dừng lại động tác, cúi người tiến đến bên tai ông ta, nhẹ giọng nói : "Phụ hoàng, người còn cố chấp cái gì a? Người hiện giờ chỉ còn một đứa con trai là ta, không truyền cho ta thì có thể truyền cho ai đây?"

"A! Đúng rồi, hẳn là người còn không biết đi, nhi tử mà người coi trọng nhất - cái tên nhị hoàng tử kia a, đã sớm bị ta cho người gϊếŧ chết, cái gì Sở Mộ, Sở Mặc Uyên, Sở Hoàn, đều chết hết! Chết vô cùng thảm, thậm chí hoàng tôn của người, một đứa cũng đều không có lưu lại, cho nên nói, toàn bộ vương triều Đại Hạ này, có thể kế thừa tôn vị, chỉ còn lại ta..."

Thanh âm của Sở Thiên Thần giống như ma quỷ tụng thơ ca, Hoàng đế nghe vào tai, càng khiến cho mắt lão ta như muốn nứt ra, thứ nghiệt súc, ông đã gây ra nghiệp chướng gì mà sinh ra thứ súc sinh này!

Sở Thiên Thần trút bỏ xong nỗi bực dọc ngột ngạt trong lòng, nhét cây bút vào tay Hoàng đế, "Cho nên nói, người không còn lựa chọn nào khác, ngoan ngoãn viết, đến lúc đó nhi thần nhất định tôn người làm Thái Thượng Hoàng tôn vinh vô thượng, an hưởng tuổi già!"

Hoàng đế gắt gao cắn chặt răng , gần như muốn đem cán bút trong tay bóp gãy, nhưng là ông ta thực sự quá mức suy yếu, tức thì lửa giận công tâm lại một ngụm máu lớn phun ra, nhuộm đỏ một mảng lớn lên long bào, nhìn qua thật có chút đáng sợ.

Sở Thiên Thần nhìn dáng vẻ già nua của lão Hoàng đế, đang chuẩn bị tiếp tục tạo áp lực, lại đột nhiên nghe được ngoài điện truyền đến âm thanh gào thét đinh tai nhức óc cùng tiếng binh khí va chạm, tâm hắn bỗng nhiên chìm xuống.

Lúc này, Tiêu Việt hẳn là đã khống chế phần lớn quan viên cùng hoàng tử trong kinh đô, đồng thời dẫn theo Ngự Lâm quân đã quy thuận đến đây cùng hắn tụ hợp, hơn nữa ám vệ của lão Hoàng đế cũng bị hắn thanh trừng, hiện tại hẳn là toàn bộ hoàng cung đã hoàn toàn nằm dưới khống chế của hắn a?...

Vậy, bên ngoài là ai?

Nỗi bất an đột nhiên dâng lên, khi Sở Thiên Thần nhìn thấy thị vệ canh giữ trước cửa bị đá bay, sau đó lộ ra bộ mặt khiến hắn sợ hãi.

Sở Thiên Thần nâng lên trường đao kê lên cổ Hoàng đế, không thèm để ý chút nào khi lưỡi đao sắc bén sượt vào làn da trên chiếc cổ yếu ớt của Hoàng đế, dòng máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra.

"Nhị hoàng huynh... A, ngươi ngược lại là thật sự có bản lãnh, nhiều người như vậy đều không làm gì được ngươi, ngược lại còn để cho ngươi may mắn trốn thoát một kiếp."

Sở Mộ ngẩng đầu, nhìn xem tình hình bên trong điện, ánh mắt bình thản không một gợn sóng đảo qua vết máu trên người Hoàng đế, mắt hiện lên hàn quang, nhẹ giọng nói : "Tam hoàng đệ vẫn là bó tay chịu trói đi, chỗ dựa của ngươi Tiêu Việt - Tiêu đại tướng quân, đã bị thanh trừng, thống lĩnh Ngự Lâm quân - Nam Cung Lệ cũng trong lúc hỗn loạn bị tru sát, bên ngoài điện này, tất cả đều là người của bản điện hạ, ngươi nếu như còn có chút tri lương, liền thả phụ hoàng, hảo hảo hối lỗi liền có thể thả cho ngươi một con đường sống."

"Hối lỗi, cầu xin? Ha..." Sở Thiên Thần sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, hắn nhìn thị vệ ngoài cửa tất cả đều là tay cầm trường đao đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm hắn, còn có cái gì không rõ?

Chỉ là hắn làm sao cũng nghĩ không thông, hắn cùng Tiêu Việt cả hai chỉ là lâm thời nảy ý tạo phản, kế hoạch không thể bảo là chu toàn nhưng cũng không đến mức kẽ hở chồng chất. Vậy thì đến tột cùng là làm thế nào hắn bị đánh bại nhanh như vậy!

Nhưng từ lúc Sở Mộ tiến vào, Sở Thiên Thần đã giác ngộ, cho nên cũng không sợ hãi, chỉ nắm thật chặt trường đao trong tay, đem lưỡi đao sâu thêm mấy tấc vào cổ Hoàng đế, mặc cho dòng máu càng chảy càng mãnh liệt.

"Nhị hoàng huynh thật là hiếu thuận, nghĩ đến hẳn là ngươi sẽ không để phụ hoàng bị thương tổn, như vậy, ngươi tự phế một cánh tay phải, ta liền thả phụ hoàng, như thế nào?" Vẻ mặt Sở Thiên Thần tràn đầy điên cuồng cùng tuyệt vọng, lão già này không phải coi trọng nhất là ngươi sao?

Ta ngược lại muốn xem, một hoàng tử mất đi cánh tay phải trở thành kẻ tàn phế, như thế nào sẽ trở thành thái tử!

Nếu ta đã không thể thành công lên ngôi, vậy ta cũng phải để ngươi nếm thử mùi vị đau khổ muốn mà không được!

Sở Mộ ánh mắt lấp lóe, lại không do dự, nâng lên kiếm, bỗng nhiên cắm vào cánh tay mình!

Mũi kiếm đâm qua bên này sang bên kia, máu chảy ròng ròng, như vậy hẳn là không tàn cũng phế.

Hoàng đế ngơ ngác nhìn một màn này, mắt ngân ngấn nước, bỗng nhiên dùng sức giãy giụa, nhưng mà lại không có bất kỳ tác dụng gì, chỉ có thể nghe ác ma kia tiếp tục nói : "Hahahahaha, thật đúng là phụ tử tình thâm, hay cho nhi tử hiếu thuận! Ta đổi ý rồi, a, ta muốn đùi phải của ngươi!"

Sở Thiên Thần mặt mũi tràn đầy hưng phấn, đến trình độ này, hắn đã không thèm để ý sinh tử của mình, làm cái chuyện này vốn dĩ đã là thập tử nhất sinh, cho nên hiện tại hắn chỉ muốn kéo theo những người này cùng hắn xuống Địa ngục!

Thế nhưng vì quá độ hưng phấn mà hắn mất đi tính cảnh giác, cho nên khi ngực của hắn bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua, thì kinh ngạc quay đầu, thấy gương mặt mà hắn vô cùng căm hận.

Đến cùng là lúc nào...

Sở Thiên Thần tràn đầy không cam lòng ngã quỵ, bị Sở Mặc Uyên căm ghét một chân đá văng, sau đó cấp tốc ngồi xổm xuống, xé xuống một đoạn vải trên vạt áo mình băng bó cho Hoàng đế, Sở Mộ cũng chạy tới.

Hoàng đế thân thể đã hư nhược, bị thuốc của Mộc Hi Thần kí©h thí©ɧ, lúc đầu nếu là trời xui đất có thể đem độc tố tích lũy trong thân thể bài trừ, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng là tốt, thậm chí cũng có thể sống thêm mấy năm, nhưng bởi vì sự việc hôm nay mà tức thì lửa giận công tâm mà sắp dầu hết đèn tắt.

Lão hoàng đế hơi nheo mắt nhìn hai nhi tử mà mình khi còn sống chưa hề nhìn tới, vừa mới rồi bọn chúng còn vì cứu ông ta mà hi sinh, cảnh tượng đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Khả năng sắp chết rồi thì người ta đều thích nhìn lại quá khứ, nhưng khi Hoàng đế tinh tế ngẫm lại một lần, lại phát hiện đời này của ông ta, sống tựa như chuyện tiếu lâm.

Nữ nhân mà mình sủng ái nhất lại cho ông ta đội nón xanh, thậm chí còn sinh nghiệt chủng để ông ta dâng nó làm Hoàng đế, mà nhi tử chân chính ưu tú lại hiếu thuận với ông ta lại bị ông ta coi nhẹ chèn ép nhiều năm như vậy, thật là đáng buồn.

Nhưng vẫn còn may.

Nhờ Sở Mộ và Sở Mặc Uyên nâng đỡ mà chật vật đứng lên, đôi tay run rẩy lập xuống chiếu thư truyền vị, ngọc tỷ vừa đóng lên, hai mắt liền nhắm lại, triệt để không còn sinh cơ.

______________________________

Ngày hôm sau, toàn bộ kinh đô một lần nữa bừng sáng sức sống mới, đông đảo đại thần rời giường, lại nhìn thấy trước tiền viện nhà mình gần như chất đầy những thi thể hắc y nhân liền sợ vỡ mật.

Nhưng mà cái này mới chỉ là bắt đầu, chờ bọn họ vào triều, mới biết được, cái gì gọi là *biến thiên*!

*biến thiên* : sự biến hóa vô cùng lớn

Tam hoàng tử bức vua thoái vị, bị xử tử tại chỗ!

Trong lúc hỗn loạn vậy mà lại phát rồ gϊếŧ chết tiên đế, cũng may tiên đế đã sớm lập xuống di chiếu, truyền vị cho Nhị hoàng tử, lúc này toàn bộ triều cục mới triệt để biến đổi.

Di chiếu được mấy vị lão thần nhận xem thực hư, xác thực không sai, về sau tất cả đồng loại quỳ xuống, hô ‘’vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế’’, tuy nhiên trong số đó những kẻ mà ngày thường thân cận cùng Sở Thiên Thần, quả thực hận không thể đem mình nhét vào bên trong kẽ đất, sợ tân đế không vui, liền đem bọn chúng thanh toán toàn bộ.

Cũng may Sở Mộ tương đối nhân từ rộng lượng, chỉ là xử phạt mấy nhà trực tiếp hoặc gián tiếp tham dự tạo phản, còn lại, tạm thời không động đến, trong đó có cả Tiêu Quân Duệ cũng bị y xem nhẹ.

Theo lý thuyết, Tiêu Quân Duệ là người thân cận nhất với Sở Thiên Thần, khi Tam hoàng Tử rớt đài, người phải đứng mũi chịu sào chính là hắn, nhưng mà kỳ quái là, Sở Mộ đối với hắn lại hoàn toàn phớt lờ, khiến hắn trong lúc nhất thời trong lòng lo sợ đến cực độ, nhưng lại không dám làm ra hành động gì.

Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, lập con trai độc nhất - Sở Thiệu làm Hoàng thái tử, Tứ hoàng tử - Sở Mặc Uyên làm Di Thân vương, Ngũ hoàng tử - Sở Hoàn làm Định Bắc hầu tạm cư tại kinh đô sau đó sẽ về đất thụ phong.

Nhưng mà người vốn nên ở trên triều đình nhận vạn lời ca thán tụng của những quan đại thần - Sở Mặc Uyên thì ngay cả tảo triều cũng không có mặt, ngay trong đêm liền cấp tốc trở về, trong lòng sợ hãi.

Người kia...

Người kia sẽ không đi chứ?

Y có nói qua, đợi việc nơi này thành, liền sẽ rời đi, nhưng...

Trong lòng lo lắng, Sở Mặc Uyên càng lúc càng phi nhanh hơn, bất chấp những cái quy định chó má gì mà không được phóng ngựa quá nhanh trên đường, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng chạy vội về tới bên người kia càng sớm càng tốt, cho y thấy tâm ý của mình, để y không rời bỏ mình.

Tiến đến đại viện, xuống ngựa liền chạy thục mạng hướng vào bên trong, hoàn toàn phớt lờ những kẻ trên đường, lúc này y chỉ tâm tâm niệm niệm hướng người kia, thẳng đến khi đẩy cửa xông vào, nhìn thấy đạo thân ảnh thon dài kia trong lòng mới có chút thả lỏng.

Nhưng mà động tác thu thập của người kia lại một lần nữa khiến trái tim Sở Mặc Uyên treo cao, y cảm giác mình giờ phút này tựa như con kiến trong chảo dầu, nôn nóng không chịu nổi, nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể ngơ ngác nhìn bóng lưng của Mộc Hi Thần.

"Hi Thần..." Cuối cùng cũng khó khăn gọi ra cái tên khiến y day dứt đau đớn, giọng y khàn khàn hàm ẩn chấp niệm cùng yêu thương gần như điên cuồng.

Nhưng mà, vẻn vẹn hai chữ này, lại giống như đã tiêu hết tất cả dũng khí của y, rốt cuộc không dám thốt ra những lời yêu thương đối với ái nhân.

Mộc Hi Thần đưa lưng về phía y khóe miệng có chút câu lên, nếu là không hảo hảo bức ép tên ngốc này, hắn còn không biết y còn muốn do dự tới khi nào.

Nhưng mà mặc dù hắn hiện tại một bụng ý nghĩ xấu, lời nói ra khỏi miệng lại như cũ tỉnh táo lại đạm mạc, "Tứ điện hạ sao lúc này lại ở đây? Hẳn là có chuyện gì sao? Giao dịch của ta cùng hai vị điện hạ đã kết thúc, cũng đã đến lúc nên rời đi."

"Rời đi? Rời đi..." Sở Mặc Uyên cúi đầu, lầm bầm hai chữ này, trên mặt thần sắc lại biến đổi trở nên quỷ quyệt, y quay người đóng cửa lại, đồng thời cũng khóa lại, sau đó chậm rãi hướng tới chỗ Mộc Hi Thần, vừa đi vừa nói : "Hi Thần nói thích anh tuấn, tướng mạo của ta hẳn là cũng không tệ phải không?"

Y từng bước một, hướng tới phía người mình ái mộ, tựa như thương nhân chào hàng thương phẩm, "Thân hình vĩ ngạn, ta tự nhận cũng không tệ."

Sở Mặc Uyên đứng sau lưng Mộc Hi Thần, dùng thân hình to lớn của mình che kín tất cả ánh sáng, đem Mộc Hi Thần hoàn toàn bao phủ dưới bóng của mình, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng dán vào vành tai tinh xảo bạch ngọc kia nhẹ giọng nói : "Hình thể tráng kiện, thân thể của ta càng là cường kiện hơn bất kỳ tên nam nhân nào, không phải sao?"

Y đưa tay, đem thân thể người kia lật lại, mặt quay về phía mình, cùng y trán chạm trán, lưu luyến nói : "Cho nên người em muốn tìm, là ta, người em nên yêu, là ta, có thể chiều chuộng em cả đời, cũng chỉ có ta."

Mộc Hi Thần ngước mắt nhìn, nhìn vào đôi mắt điên cuồng đến cố chấp của nam nhân này, đôi mắt cong cong, cười tinh ranh, nhưng mà hắn cũng không có nhanh như vậy thỏa hiệp, mà là đưa tay, đem Sở Mặc Uyên đẩy ra.

Đẩy đến khi Sở Mặc Uyên cách hắn xa hai bước, mới nghiêng đầu nói : "Ngài hẳn là biết thân phận của ta? Nhị điện hạ chắc cũng sẽ không cho phép ngài cưới một kỹ nam thanh lâu."

Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn lúc ấy lưu lại thanh lâu.

Mặc dù hắn không thèm để ý đến mấy thứ như thanh danh, nhưng là tại cái thời kì phong kiến cực đoan này, chỉ cần thanh danh hư hại một chút thôi, cũng đủ để cho một người bị dư luận gϊếŧ chết.

Cho nên nếu như có một người, hoàn toàn không thèm để ý thanh danh của hắn, đi đến, chỉ đơn thuần yêu hắn, vậy thì người này, nhất định là Lão Công nhà hắn.

"Ta không thèm để ý." Ánh mắt Sở Mặc Uyên nặng nề, nhìn Mộc Hi Thần, yên lặng chứng minh y thật sự không hề để ý hắn đã từng có thân phận gì, cũng không thèm để ý lời bàn tán của những kẻ khác.

Mộc Hi Thần ngoắc ngoắc khóe môi, "Ta trời sinh có tính chiếm hữu, không thích chia sẻ phu quân với kẻ khác, nếu đã cưới ta, liền sẽ không có cái gì mà *tề nhân chi phúc*."

*...* : Mọi người đem tổ hợp nhất thê nhất thϊếp gọi là: Tề nhân chi phúc, ý là một chồng có một vợ, nhiều bồ bịch là cuộc sống phú quý.

Sở Mặc Uyên lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy kiên định, "Ta không muốn người khác."

Mộc Hi Thần nhíu mày, tiếp tục nói : "Thân thể ta có bệnh, không thể sinh dục, ngài muốn đoạn tử tuyệt tôn hay sao?"

Lúc ấy Diệp Thanh Hiên bị đẩy xuống hồ băng xác thực đã tổn thương thân thể, nhưng mà ám thương cũng không khó trị, chỉ là Mộc Hi Thần vốn là ngoại lai, hắn bám vào trên thân người thế giới này, làm đảo loạn vận mệnh toàn bộ thế giới, nếu thay đổi quá nhiều sẽ dẫn tới việc bị Chủ Thần phát hiện, vì vậy hắn tuyệt đối không thể thai nghén dòng dõi.

Một sinh mệnh chợt xuất hiện trên thế giới này, quả thực tựa như đèn pha tiết lộ vị trí của hắn, mà vốn sinh mệnh này cũng không nên xuất hiện, sẽ bị ý thức của thế giới bài xích, cho nên việc không thể sinh dục, cũng không phải là hù dọa Sở Mặc Uyên.

Ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Mặc Uyên, mặc dù biết đây là người yêu hắn, vô luận như thế nào cũng sẽ không ghét bỏ sự tồn tại của hắn, nhưng hắn vẫn là khó tránh khỏi có chút lo sợ bất an.

Nhưng mà lão công nhà hắn, quả nhiên xưa nay đều không để hắn thất vọng.

Chỉ thấy Sở Mặc Uyên bình tĩnh nhìn hắn, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy ôn nhu, y đưa tay, đem vài sợi tóc hơi chút tán loạn của Mộc Hi Thần vén ra sau, ngón tay lại khẽ khàng vuốt ve gò má hắn, than nhẹ nói : "Như vậy cũng tốt, kỳ thật ý định ban đầu của ta, căn bản không muốn có hài tử, chỉ có ta và em liền tốt, em cũng chỉ cần chú ý đến một mình ta mà thôi."

"Ta không cần bất luận vật hay người nào giành lấy sự chú ý của em, cho dù là hài tử có cùng huyết mạch với ta, cũng không được, ta sẽ ghen tị, về phần con cháu, huynh trưởng chẳng phải đã có Thiệu Nhi hay sao, cho nên em cái gì cũng đều không cần lo lắng."

Mộc Hi Thần phút chốc bật cười, niềm vui bất ngờ này khiến trái tim hắn xao xuyến.

Người này, vẫn luôn biết biết cách làm như thế nào hống hắn vui vẻ.

Hắn tiến lên một bước, chủ động tới gần Sở Mặc Uyên, nhìn từ khía cạnh này, tựa như chủ động ôm ấp yêu thương.

Duỗi ra ngón tay bạch ngọc, quấn lọn tóc rũ xuống trước ngực Sở Mặc Uyên, trắng và đen, khiến đôi mắt và trong lòng Sở Mặc Uyên trầm xuống.

Mộc Hi Thần trên tay dùng chút sức, ép Sở Mặc Uyên cúi đầu xuống, sau đó chủ động ngẩng đầu, mặt cả hai cách nhau càng gần dần dần chỉ còn một ngón tay, hơi thở quấn quýt vương vấn lẫn nhau, khí tức giao thoa.

"Cuối cùng, để ta xác nhận một việc..." Mộc Hi Thần chăm chú nhìn vào mắt Sở Mặc Uyên, đôi mắt tràn đầy vấn vương cùng ái tình.

"Việc gì..." Sở Mặc Uyên nhìn đôi môi óng ánh nước, cùng chiếc lưỡi đỏ bừng, cảm giác tự chủ cả đời này của mình đều dùng tại lúc này, mới khiến cho y không đến mức thất thố đem người ăn vào bụng!

"Chính là..." Mộc Hi Thần nhẹ nhàng chủ động hôn lên, môi lưỡi quấn giao, cảm thụ ngực đột nhiên bộc phát một sự đau nhức kịch liệt quen thuộc, sau đó tiến công hung mãnh, cười đến thoải mái.

Là chàng a...

Thật tốt…

Đạt được như ước muốn, người nào đó cực điểm hưng phấn trở lại phủ hoàng tử của mình chuẩn bị sính lễ, Mộc Hi Thần có chút lười biếng núp ở trên giường êm, vuốt vuốt khóe môi hơi có chút sưng đỏ, nhớ tới bộ dáng ngốc nghếch của tên nam nhân kia, không khỏi cảm giác có chút buồn cười.

Chẳng qua mặc dù tìm thấy người yêu rất vui vẻ, nhưng người nên thu thập, một kẻ cũng đều không thể bỏ qua.

"Thanh Y, đem tin tức trên giấy truyền ra, ngày mai Tứ điện hạ muốn đón ta đến phủ Tứ hoàng tử, đến lúc đó, phải bảo đảm mấy thân nhân tốt đó của ta tất cả đều tới quan sát thật kĩ nha..."

________________________

Màn đêm buông xuống, Diệp phủ.

Diệp Bác Hàm gần như nôn nóng đi tới đi lui trong phủ, lúc đầu dự tính rằng Sở Thiên Thần là người kế vị tiếp theo, cho nên ông ta mới có thể thuận theo tâm ý con trai, đem nó gả cho Tiêu Quân Duệ, hòng nghĩ lấy được phần công tòng vua.

Nhưng bây giờ thì sao? Tên ngu xuẩn kia vậy mà đi bức vua thoái vị!

Hắn ngược chết thì nhẹ nhàng rồi, nhưng bên đảng phái Tam hoàng tử là ông ta, về sau nên hành xử như thế nào?

Đáng chết, mặc dù tân đế hiện tại không có ý tứ thanh trừng, nhưng Tiêu Quân Duệ đã sớm cột chung vào một thuyền với Tam hoàng tử, căn bản tẩy không sạch, chẳng lẽ Diệp phủ cũng phải đi theo tên ngu xuẩn - Sở Thiên Thần kia chết cùng một chỗ?

Hay là để Khuynh Thành cùng Tiêu Quân Duệ hòa ly?

Hắn không phải luôn miệng nói yêu Khuynh Thành sao?

Vậy bây giờ chính là lúc hắn biểu đạt yêu thương a.

Nhưng mà, Diệp Bác Hàm còn chưa kịp nói ra ý định hòa ly với Diệp Khuynh Thành để thương lượng, liền thu được một tin tức, nói là Tứ điện hạ - Sở Mặc Uyên từ bên ngoài mang về một ca nhi tên là Hi Thần, dáng dấp tuyệt sắc khuynh thành, diễm lệ vô song, y thậm chí còn muốn cưới người đó làm chính phi.

Mà hơn hết, nghe nói ca nhi kia cực giống đại nhi tử Diệp Thanh Hiên nhà ông ta!

Mặc dù ông ta ẩn ẩn đã đoán ra được đại nhi tử đã trải qua những chuyện gì, nhưng vẫn không nhịn được muốn mau mau đến xem ca nhi có thể mê hoặc Sở Mặc Uyên đến mê mệt có dung mạo như thế nào?

Song khi ông ta thật sự nhìn thấy người, thì triệt để chấn kinh.

Đây không phải giống, mà đây căn bản chính là Diệp Thanh Hiên!

Đồng thời khϊếp sợ với ông ta còn có đám người Diệp Khuynh Thành cùng Tiêu Quân Duệ ẩn trong đám đông.

Chuyện này làm sao có thể!

Tất cả đều ngây ngốc mà nhìn Mộc Hi Thần cưỡi tuấn mã được Sở Mặc Uyên cẩn thận che chở một đường đưa đến phủ Tứ hoàng tử, hắn lúc này đã lấy xuống mặt nạ, toàn bộ gương mặt mỹ lệ bại lộ trước tầm mắt mọi người, chỉ vẻn vẹn một ánh mắt thôi, cũng đủ để cho đám người bên dưới mê mẩn đến thần hồn điên đảo, tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn, so với ngày Diệp Khuynh Thành đại hôn còn phong quang hơn.

Diệp Khuynh Thành đáy lòng vô cùng khϊếp sợ, theo đó cũng phẫn nộ ngập trời.

Tiện nhân kia!

Hắn ta rõ ràng đã hủy đi cái gương mặt hồ ly đó của Diệp Thanh Hiên, làm sao tiện nhân kia lại giống như hiện tại không có việc gì?

Hơn nữa...

Rõ ràng hắn đã đem tiện nhân kia bán đến thanh lâu thấp hèn nhất, để hắn bị ngàn người vạn người đè bị lăng nhục, tin tức truyền đến cho hắn biết tiện nhân kia đã sớm không chịu nổi nhục nhã mà tự vẫn chết rồi!

Cho nên hiện tại đây là ai?

Người xa lạ không thể có dáng dấp tương tự như vậy được. Chẳng lẽ là...

Quỷ?

Bỗng nhiên bị chính ý nghĩ của mình hù dọa, Diệp Khuynh Thành lại không có chú ý chút nào tới dị thường của phu quân thân yêu nhà hắn.

Tiêu Quân Duệ nhìn thấy gương mặt mà hắn ngày nhớ đêm mong, ánh mắt cuồng nhiệt gần như si mê.

Hắn một khắc cũng nhịn không nổi, co cẳng chạy một mạch trở về phủ, từ ống tranh bên trong rút ra bức họa kia, ngón tay gần như run rẩy sờ lên gương mặt trong tranh, kích động đến mức hốc mắt đỏ bừng.

Ta liền biết, bức họa này không thể nào có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện, nhất định là có cái gì đó báo hiệu, nói rõ mỹ nhân này, là của ta!

Tiêu Quân Duệ gần như điên dại một lần lại một lần vuốt ve bức họa, nhớ tới ban ngày nhìn thấy gương mặt động lòng người kia, trong lòng một mảnh lửa nóng, tựa như ma chướng.

Hắn giờ phút này, nơi nào còn nghĩ tới mình bây giờ thân đang ở trong cục diện nguy hiểm, nơi nào còn có thể nhớ kỹ bản thân là dư đảng Tam hoàng tử, chỉ một lòng tâm tâm niệm niệm mỹ nhân, mỹ nhân đương nhiên nên thuộc về hắn a.

Si mê quá độ khiến Tiêu Quân Duệ không để ý thấy Diệp Khuynh Thành đã theo vào cửa, sự oán độc đến gần như điên cuồng, Diệp Khuynh Thành giờ phút này nào còn là tiểu kiều thê hiền thục mới cưới chứ?

Cho nên khi Diệp Khuynh Thành nhìn thấy bức họa liền ngay lập tức xông lên cướp đi bức họa, dùng sức xé nó thành từng mảnh phá tan tành, Tiêu Quân Duệ nổi giận, bất chấp những giáo dưỡng đã được dạy, giơ tay liền cho Diệp Khuynh Thành một bạt tai, "Ngươi, tiện nhân, ngươi biết ngươi đã làm gì không?!"

Diệp Khuynh Thành đỡ lấy một bên mặt bị đánh lệch, quay đầu, tràn đầy khó tin mà nhìn Tiêu Quân Duệ, "Ngươi đánh ta? Tiêu Quân Duệ ngươi lại dám đánh ta? Ngươi đừng quên, ban đầu là ngươi cầu muốn cưới ta! Bây giờ lại vì một tiện nhân mà ra tay đánh ta?"

Hắn giơ tay đưa những mảnh giấy trong tay lên, không sợ chết lại vo vo tròn tròn rồi sau đó ném xuống mặt đất, đưa tay chỉ vào đoàn giấy lộn xộn kia nói :"Ngươi thích hắn? Ha ha, ngươi thích hắn? Ngươi có biết hay không hắn là ai?"

Diệp Khuynh Thành mặt mũi tràn đầy oán độc, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Quân Duệ, câu môi, lộ ra nụ cười ác độc, "Hắn là Diệp Thanh Hiên, là vị đại ca long chương phượng tư kia của ta, chính là vị hôn thê trước kia của ngươi, a, đúng rồi, ngươi đã từ hôn, là ngươi đã chủ động từ hôn để cưới ta nha..."

Diệp Khuynh Thành cố ý đem âm cuối kéo dài, nhìn thấy Tiêu Quân Duệ biến sắc, trong lòng tràn đầy kɧoáı ©ảʍ trả thù, tiếp tục nói : "Hơn nữa a, ta không chỉ hủy đi gương mặt hồ ly tinh đó của hắn, ta còn đem hắn bán vào thanh lâu, chính là Tuyết Y Lâu ở góc Tây Nam kinh đô, hắn a, đoán chừng đã bị thao đến nát đi..."

"Ngươi!" Tiêu Quân Duệ bỗng nhiên lại tát Diệp Khuynh Thành thêm một cái, vừa vặn đánh vào má bên kia, trái phải mỗi bên một cái dấu tay đỏ bừng, nhìn qua ngược lại rất cân đối.

"Ngươi, tiện nhân này! Thứ độc phụ! Ta lúc ấy làm sao liền mắt mù mà cưới ngươi!" Tiêu Quân Duệ ngực kịch liệt chập trùng, ánh mắt nhìn Diệp Khuynh Thành vô cùng hung ác, giống như là hận không thể lại cho hắn ta thêm mấy cái tát cho hả giận.

Nhưng Diệp Khuynh Thành chịu hai cái tát, vẫn như cũ cười cười, hắn lau đi vệt máu trên khóe miệng, cười đến gần như điên cuồng, "Vậy thì thế nào? Hiện tại ngươi ta chính là hai con châu chấu bị buộc chặt vào một sợi dây thừng, không thể tách ra được. A, ngươi thích hắn? Tiện nhân như thế mà ngươi cũng thích? Một đôi cánh tay ngọc ngàn người gối, một điểm môi son vạn người nếm, ngươi cũng không ngại bẩn!"

"Còn nữa, Sở Mặc Uyên cũng thế, chắc hẳn cũng là bị gương mặt hồ ly tinh kia của Diệp Thanh Hiên lừa gạt đi? Mặc dù không biết hắn làm thế nào khôi phục được tướng mạo, nhưng là... Ha, vô luận hắn biến thành như thế nào, đều không thay đổi được sự thật hắn chỉ là một đôi giày rách, không biết Tứ điện hạ có biết chuyện này hay không? Nghĩ đến hẳn là không biết đi, nếu không làm sao còn có thể như thế bảo vệ hắn..."

Diệp Khuynh Thành hơi cúi đầu cụp mắt xuống, trong đầu điên cuồng xoay chuyển từng cái độc kế, nghĩ muốn đem Diệp Thanh Hiên lại lần nữa đạp xuống Địa Ngục.

Mà Tiêu Quân Duệ thấy rõ ác ý trong mắt của hắn, sợ hãi đồng thời lại cũng có chút hưng phấn quỷ dị.

Nếu như Diệp Khuynh Thành thật có thể khiến Tứ điện hạ chán ghét mà vứt bỏ Diệp Thanh Hiên, kia đến lúc đó...

Mỹ nhân không chỗ có thể đi, càng không có người nào dám tiếp nhận, y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhào vào trong l*иg ngực của mình!

Y vốn nên là người của hắn a!

Y vốn nên là vợ của hắn!

Là của một mình hắn!

__________________________________

Mộc Hi Thần ngồi trên chiếc giường mềm mại, nhìn tên nam nhân đối diện đang ủy khuất lại xoắn xuýt, không khỏi buồn cười, "Lại như nào?"

Sở Mặc Uyên lề mà lề mề tiến đến bên người Mộc Hi Thần, đem người ôm lấy, cúi đầu xuống cọ lên cổ hắn, mặc dù còn chưa thành hôn có rất nhiều sự tình không thể làm, nhưng là trước tiên có thể thu chút lợi tức!

Cảm thụ được bên cổ chút ẩm ướt cùng hơi thở nóng rực, Mộc Hi Thần gần như dung túng giơ lên cần cổ thuận tiện cho động tác của Sở Mặc Uyên, sau đó vỗ nhẹ đầu y như vỗ đầu đại khuyển (chó lớn), "Đã bao lớn rồi, còn thích nũng nịu."

"Hừ!" phát ra tiếng rên, tiếp tục dán vào cần cổ trắng noãn, "Ta không thích ánh mắt những kẻ khác khi nhìn em, em là của ta! Kẻ khác không được phép nhìn!"

Buồn cười trước tính khí trẻ con của hắn, Mộc Hi Thần trên tay khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng chải mái tóc dài như là thác nước của y, "Vậy ta ngày mai liền mang mặt nạ."

Kỳ thật gương mặt này lộ hay không lộ, hắn vốn không để ý, chỉ là nhất định phải để một ít người biết hắn trở về, cho nên mới có những hành động kia.

Nếu là chuyện này khiến cho ái nhân của hắn bất an, vậy thì che đi, dù sao người nên biết cũng đều đã biết.

Sở Mặc Uyên động tác bỗng nhiên cứng đờ, y cảm nhận được bảo bối nhà mình đối với y hoàn toàn bao dung đến vô thiên, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, mình có phải là...

Quá trẻ con, quá không tín nhiệm y rồi không?

Nhưng là nghĩ đến ái nhân của y sẽ bị nhiều kẻ không sợ chết ngấp nghé, trong l*иg ngực chính là một trận bực bội, khó chịu.

Hừ, y là người của ta!

"Đúng rồi, ngày mai Diệp Bác Hàm đến đây bái kiến, chàng không được cản." Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đang đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© người nào đó giật mình hoàn hồn, giật giật tóc của Sở Mặc Uyên, không yên tâm dặn dò.

"Hừ, lão già kia, quản lão làm gì!" Sở Mặc Uyên không vui lầm bầm một câu, sau đó đột nhiên nhớ tới lão già trong miệng y chính là nhạc phụ đại nhân, nháy mắt vẻ mặt trở nên thật vi diệu.

Cũng may Mộc Hi Thần cũng không thèm để ý những cái kia, hắn chỉ là híp mắt, nhìn qua hồng trướng chập chờn phía trên, cười khẽ nói : "Thứ thuộc về em, dù sao cũng phải để bọn chúng nhả ra không sót một thứ thì mới tốt a..."

_________________________________

Đúng như dự liệu của Mộc Hi Thần, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Bác Hàm liền hướng Vương phủ đưa thϊếp bái, nói muốn muốn bái kiến Tứ điện hạ.

A, lúc đầu ông ta còn đối với tương lai Diệp phủ đều đã tuyệt vọng, thậm chí bắt đầu suy xét để Diệp Khuynh Thành cùng Tiêu Quân Duệ hòa ly, nhưng là hiện tại xem ra, rõ ràng có một lựa chọn tốt hơn!

Mặc dù trước đó ông ta đối với đứa con trai này ít nhiều có chút coi nhẹ, nhưng lại cũng chưa từng chân chính khắt khe với nó, nếu nó còn có một chút lương tâm cùng đầu óc, liền biết với một ca nhi nên có nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn, như vậy tuyệt đối sẽ không bị nhà chồng xem thường!

Cho nên nếu là nó nghĩ đến việc củng cố địa vị của mình cùng sự sủng ái của Tứ điện hạ, tất yếu sẽ không thật sự tuyệt tình từ bỏ người phụ thân này.

Đến lúc đó mượn đứa con trai này thổi gió bên tai Tứ hoàng tử, ai còn có thể nói cái gì!

Về phần Diệp Khuynh Thành khiến ông ta mất hết mặt mũi, hiện tại nào còn thì giờ mà quản nó!

"Thanh Hiên a... Ta nghe Tứ điện hạ nói con ở điền trang bên ngoài dưỡng bệnh, gần đây mới khỏe hơn nhiều, con nhìn, ta làm cha thật sự là thất trách, vậy mà cũng không biết con bị bệnh, chẳng qua nếu đã trở lại, vậy liền về nhà a? Con dù sao cũng là một ca nhi chưa xuất giá, người ta nói ra nói vào sẽ khiến thanh danh của con không tốt, ta đến cùng cũng là phụ thân con, Diệp phủ là nhà của con, nơi nào còn có thể so với nhà tốt hơn chứ?"

Diệp Bác Hàm mặt không đổi sắc mà giảo biện, ân huệ cùng uy nghiêm phía dưới, nếu là nguyên chủ với tâm tính đơn thuần, nói không chừng ngược lại thật sự là bị lão ta thuyết phục.

Mộc Hi Thần chỉ là cười yếu ớt, nghe lão ta nói bậy một trận, sau đó đáp lại, "Phụ thân nói rất đúng, ta chính là cũng muốn chuẩn bị trở về nhà, chỉ là Tứ điện hạ không yên lòng thân thể của ta, nhất định kêu ngự y trong cung bắt mạch cho ta mới an tâm."

Quả nhiên, nghe được sự quan tâm của Sở Mặc Uyên đối với hắn, Diệp Bác Hàm trong mắt phút chốc phát sáng, sau đó giống như hiền lành nói nói : "Kia là tự nhiên, lúc nào chuẩn bị trở về nhà, cùng cha nói trước một tiếng, căn phòng kia của con, đã được quét dọn sạch sẽ, đến lúc đó ta lại điều thêm người tới chăm sóc cho con, cũng thuận tiện để con dưỡng bệnh."

Mắt thấy Mộc Hi Thần đều ngoan ngoãn nghe lời, đối với ông ta rất thức thời thì rất là hài lòng, Diệp Bác Hàm với vẻ mặt tràn đầy ý cười trở về chuẩn bị.

Thẳng đến khi lão đã đi rồi, Mộc Hi Thần mới gỡ xuống nụ cười trên môi, cười âm lãnh, "Ta tự nhiên sẽ thật tốt phụng dưỡng ngươi a, phụ thân..."

Chỉ là hai chữ cuối cùng, lại giống từ trong kẽ răng chen ra ngoài.

____________________________

Mộc Hi Thần nắm tay Sở Mặc Uyên, đứng tại gian phòng nghe nói là phòng của hắn hồi xưa, trái phải đều được trang trí tinh xảo cùng hoa cỏ trân quý. Một đàn, một ghế dựa, một bàn, một án thư, … tất cả đều làm từ gỗ lim, thậm chí lư hương trên bàn nhỏ cũng là loại mạ vàng vô cùng tinh xảo, mọi thứ trong phòng đều là đồ thượng hạng.

Thật tốt, thế nhưng là nguyên chủ đều chưa từng được hưởng thụ qua...

Mộc Hi Thần khoát tay áo, cự tuyệt lời thỉnh cầu Diệp Bác Hàm đi bồi theo, lôi kéo Sở Mặc Uyên đi dạo trong hậu viện, trái phải rẽ rẽ ngoặt ngoặt vào một đường mòn, hai bên đường mòn đều là cỏ dại rậm rạp.

Đi thẳng về phía trước dọc theo con đường, cuối cùng chính là một mảnh hồ nước, hơn nữa còn có một phòng ốc nhỏ chẳng qua chỉ có mấy chục mét vuông.

Hiện tại là đầu mùa xuân, trên mặt hồ mọc ra vài loài hoa không biết tên, ngẫu nhiên còn có mấy con côn trùng bay qua, cũng khá thú vị.

Mộc Hi Thần ngồi xổm xuống, đưa tay xuống dòng nước xanh như lam ngọc kia, từng làn từng làn hàn khí xuyên thấu qua đầu ngón tay, nhưng dường như cũng không sánh bằng cái lạnh đến thấu xương trong trí nhớ kia.

Hắn nhẹ nhàng đứng lên, dùng khăn lau sạch tay, nhẹ giọng nói : "Khi còn bé, em ngã xuống nơi này, lúc đấy thật sự là lạnh, trên mặt hồ đều là một tầng kết băng, cho nên em làm sao cũng không bò lên được, khi đó cảm thấy, hồ này thật lớn, hiện tại xem ra bất quá cũng chỉ như thế này..."

Mộc Hi Thần cười nhẹ lắc đầu, phảng phất như là đang cười nhạo sự nhát gan khi đó, nhưng ánh mắt có chút cô đơn kia làm thế nào cũng chạy không thoát khỏi mắt Sở Mặc Uyên.

Trong lòng của y đau xót, dùng sức đem người ôm vào trong ngực, kiềm chế sát ý dâng lên, trấn an nói : "Không có việc gì, có ta đây rồi, từ nay về sau ta sẽ bảo hộ em, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào lại làm tổn thương em!"

Ánh mắt y trôi sang hướng hồ nhỏ, trong mắt tràn ngập minh hắc chập chờn quỷ quyệt, Diệp Khuynh Thành, ngươi hảo!

Mộc Hi Thần từ trong ngực lui ra, lôi kéo Sở Mặc Uyên tiếp tục hướng phía trước, cách đó không xa, có một căn phòng nhỏ.

Đẩy cửa ra, bụi bặm khắp nơi, Mộc Hi Thần lại không chút nào ghét bỏ nhìn hai bên một chút, sau đó đi đến một chỗ góc tường, gõ gõ đập đập về sau xốc lên một khối gạch, lấy ra một con búp bê bằng gốm.

Con búp bê bé nhỏ đáng yêu cười đến vui vẻ, Mộc Hi Thần lại bỗng nhiên đập nát nó, sau đó rút ra một mảnh lụa bên trong, phía trên ghi chép rõ ràng tất cả của hồi môn năm đó Tô Vân Chỉ mang tới, lít nha lít nhít chữ tràn ngập mặt vải.

Mã não vạn năm, linh chi ngàn năm, Bát Bảo lưu ly các, hộp thất tinh...

Tất cả những thứ này đều trị giá ngàn vàng, Tô gia năm đó - thương nhân phú khả địch quốc, thật sự là danh bất hư truyền.

Mộc Hi Thần cúi người, đem những mảnh vỡ của bé gốm sứ thu vào khăn tay sau đó nhét vào trong ngực, giơ vải lụa lên, cười nói : "Tất cả những đồ vật thuộc về mẫu thân, em một cái cũng không bỏ sót!"

Sở Mặc Uyên nhìn nụ cười man mác buồn của Mộc Hi Thần, bỗng nhiên tiến đến hôn lên bờ môi hơi có chút tái nhợt kia, muốn trấn an tâm tình của ái nhân.

Y đã biết nơi này là chỗ nào, nghĩ đến bảo bối của y đã từng ở trong một căn phòng tồi tàn hơn cả phòng của hạ nhân, hận ý trong lòng sục sôi, "Em yên tâm, đồ vật của em, ta nhất định sẽ khiến bọn chúng phun ra hết thảy!"

____________________________

Di Thân vương - Sở Mặc Uyên mang về một ca nhi, vậy mà lại là Đại công tử nhà Binh Bộ Thượng thư - Diệp Bác Hàm!

Tin tức này trong lúc nhất thời truyền khắp toàn kinh đô, trở thành một trong những đề tài của tất cả cuộc trò chuyện trà dư tửu hậu.

Nguyên bản Diệp phủ kết thân với Thừa An Vương phủ, đã là đóng đinh trên cùng một chiếc thuyền hỏng Sở Thiên Thần, về sau dù là không bị xử lý, nghĩ đến cùng cũng khó thăng quan tiến chức.

Thế nhưng có ai có thể ngờ đến, Diệp Bác Hàm vậy mà vẫn còn có một nhi tử nữa.

Lúc đầu nghĩ hẳn là tiểu nhi tử, nếu là Tam hoàng tử không rơi đài thì chắc chắn có công tòng vua, thế nhưng đã đặt cược nhầm chỗ, liền sắp không xong, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một đại nhi tử chưa hề lộ diện, hơn nữa vừa ra trận liền được Di Thân vương trịnh trọng rước vào trong phủ, Di Thân Vương phi tương lai chắc chắn thuộc về y!

Lần này, nguyên bản Diệp phủ từ nơi chim cũng không thèm ị giờ lại lần nữa thanh danh vang dội, tất cả mọi người từ xem kịch vui chuyển biến thành ân cần giao hảo, chỉ là tặng lễ thôi cũng gần như sắp đạp nát đại môn Diệp phủ!

Đương kim Thánh thượng đối với người đệ đệ này có bao nhiêu cưng chiều, tất cả mọi người rõ như ban ngày, kia Di Thân vương trân ái ca nhi như vậy, hẳn là nhà ngoại cũng sẽ lên như diều gặp gió a?!

Cho dù bị tiểu tiểu nhi tử làm liên lụy, chẳng phải người ta còn có đại nhi tử sao a?!

Mắt thấy Diệp Phủ một lần nữa toả ra sự sống, Mộc Hi Thần nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói : "Thời cơ không sai biệt lắm, ta cũng nên đi lấy lại thứ thuộc về ta..."

"Nguyễn nương, ngươi yên tâm, chuyện này giao cho ta!" Sở Thiệu khó có được dịp từ trong cung chạy đến, vừa đến liền tìm tới Mộc Hi Thần, hiện tại đã biết sự tình từ đầu đến cuối, vì vậy chủ động xin đi Diệp phủ.

A, thái tử điện hạ đi giúp hắn lấy lại của hồi môn, ngược lại thật sự là cho Diệp phủ đủ mặt mũi.

Nghĩ đến Diệp Bác Hàm vô luận như thế nào, cũng không dám cùng vị này khiêu chiến!

Thế là, ngay giữa trưa, thời điểm Diệp phủ đang tiếp đón nhiều tân khách nhất, Sở Thiệu liền dẫn theo một đám người, mênh mông cuồn cuộn, thanh thế bức người hướng vào bên trong mà đi.

Thậm chí còn có tiểu thái giám cơ trí, không chê chuyện lớn đi gọi càng nhiều người đến quan sát.
« Chương TrướcChương Tiếp »