Chương 58: Cho anh một cái nón xanh (2)

Mộc Hi Thần khi về đến nhà đã gần 2h sáng, song khi hắn mở đèn lên trong nháy mắt đã bị một cục nhỏ đang cuộn mình ở trên ghế sa lon kinh ngạc một chút.

Hứa Diệp hai tay ôm lấy mình, co quắp tại ghế sa lon trong góc, từ xa nhìn lại, vậy mà chỉ như một con mèo con mới lớn, thậm chí còn không bằng, đây quả thật là một đứa trẻ 5 tuổi?

Bị ánh đèn chói mắt bừng tỉnh, Hứa Diệp bỗng nhiên từ trên ghế salon ngồi dậy, nhưng là hiển nhiên vết thương trên người vẫn mơ hồ đau đớn khiến sắc mặt thằng bé rõ ràng vặn vẹo tức thì, nhưng lưng vẫn căng như dây đàn, thậm chí không dám dựa lưng vào ghế sô pha.

"Bố... Bố, con xin lỗi, con không phải cố ý chạy đến trên giường bố, cũng không phải cố ý làm bẩn giường của bố, con xin lỗi, con sai rồi..."

Đứa trẻ nho nhỏ trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng khó mà ức chế, há miệng run rẩy muốn chạy trốn, thế nhưng là trong đầu lại biết rõ ràng trong không gian nhỏ hẹp này, căn bản không có chỗ để trốn.

Mà người duy nhất có thể che chở nó - người mẹ thân yêu từ lâu đã từ bỏ nó rồi, đem nó hiến tế cho ác ma này, để đổi lấy một đường sinh cơ cho mình.

Không có chỗ để trốn.

Tránh cũng không được.

Chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Hứa Diệp nhìn hình ảnh người đàn ông đi tới gần, tuyệt vọng nhắm mắt lại, lông mi run nhè nhẹ, tựa như cánh hồ điệp chớp chớp, chuẩn bị nghênh đón đau đớn cùng đánh đập sớm đã quen thuộc, lại không ngờ chờ đến một bàn tay ấm áp.

"Bẩn?" Mộc Hi Thần có chút kỳ quái nhíu mày, song khi hắn nhìn thấy vết thương hắn tự tay bôi thuốc liền lập tức hiểu rõ, chỉ sợ là đem thuốc cọ hết lên chăn đi.

Hắn lắc đầu, nửa ngồi xổm, nhìn vật dụng khử trùng cùng một chút thuốc mình vừa mua trong tay, bởi vì vết thương trên người đứa nhỏ này đã rách da, thậm chí còn bắt đầu mưng mủ.

Nếu như không chữa trị tốt sẽ nhiễm trùng, cho nên hắn mới ngay trong đêm ra ngoài mua những vật này.

Trong tay cầm cái tay nhỏ như cái móng gà khô đen nhẻm gầy gò, cảm nhận được đứa bé co rúm lại, Mộc Hi Thần không chút biến sắc nắm chặt, sau đó bôi thuốc lên từng vết thương tương đối nghiêm trọng, xong việc cũng không nói gì thêm thừa thãi.

Nói cái gì?

Đối một đứa bé chịu đánh đập gần nửa năm trời buông lời xin lỗi?

Không thể tẩy trắng được đâu!

Làm gì cũng vô dụng, Mộc Hi Thần cái gì dư thừa cũng sẽ không làm, cho nên hắn chỉ là lặng yên làm tốt trách nhiệm của mình là được, cũng không thèm để ý đến ánh mắt mang ý dò xét tự cho là kín đáo của tiểu quỷ kia.

Hứa Diệp run rẩy thân thể, cố nén đau nhức trên cánh tay, cụp mắt xuống rồi lại thỉnh thoảng nghiêng mắt liếc nhìn Mộc Hi Thần.

Nhưng mà tựa như là bị khí tức ôn nhu trên thân của người kia kích động, liền mạnh dạn đầu nhìn.

Mộc Hi Thần đem người từ trên xuống dưới tỉ mỉ kiểm tra một lần, xác nhận không có bỏ sót cái gì, một tay đem thằng bé ôm vào trong ngực, để nó ngồi lên cánh tay mình, rồi cả hai cùng tiến vào phòng nghỉ.

Cái trọng lượng trong ngực này, so ra còn kém một chó con mèo con.

Mà mới vừa rồi hắn cởϊ áσ ra kiểm tra, từng cái xương sườn lộ rõ khiến hắn thật chướng mắt.

Mộc Hi Thần không chút biến sắc đem thằng bé ôm chặt, sau đó dùng động tác có thể xưng là ôn nhu mà đem nó nhét vào trong chăn, xong bản thân cũng xoay người nằm xuống tại một bên khác, nói khẽ câu, "Ngủ đi."

Tắt đèn đi, toàn bộ phòng lâm vào một vùng tăm tối.

Nhưng đôi mắt đen láy của Hứa Diệp, dưới ánh trăng xuyên qua cửa sổ, lại có vẻ phá lệ rõ ràng.

Hứa Diệp sờ sờ thân thể vẫn còn chút đau nhói của mình, quay đầu nhìn bóng lưng bên cạnh.

Bố hôm nay, dường như phá lệ không giống như mọi hôm.

Ngoại trừ không đánh nó nữa, thì ngay cả khí chất cả người cũng thay đổi một cách lạ kỳ.

Nguyên bản Hứa Thượng ngang ngược, tâm tính táo bạo, lại tự cho là đúng, ánh mắt anh ta nhìn nó hung ác như đối mặt với kẻ thù không đội trời chung.

Mà người bố bây giờ của Hứa Diệp, ánh mắt nhàn nhạt, mặt mày ôn hòa, lực đạo cầm tay nó mặc dù không cho cự tuyệt nhưng cũng không gây thương tổn đến nó, ánh mắt nhìn nó, không còn là loại hận ý đến tận xương tủy, chỉ là nhàn nhạt, tựa như một người xa lạ vậy, thậm chí còn mang từng tia từng tia thương tiếc không dễ dàng phát giác.

Bố như vậy, sẽ chưa nói cái gì đã xông đến đánh nó, cũng sẽ không dùng những lời hứa hẹn ngọt ngào để lừa gạt nó, thậm chí sẽ để ý nó ngủ hay chưa?!

Nhưng chính là một bóng lưng như vậy, nhợt nhạt đạm mạc, lại làm cho nó cảm nhận được an tâm chưa từng có từ trước tới nay.

Để nó có loại tin tưởng khó hiểu rằng khoảng thời gian ác mộng kia sẽ không còn nữa.

Không có có lý do gì cả, cũng không hề có điềm báo trước, chỉ có linh cảm tin vào điều đó mà thôi.

Cho nên nói trẻ con biết nhìn sắc mắt người khác để tồn tại là thông minh nhất.

Bọn nó sẽ không dễ bị những lời nói ngon nói ngọt lừa bịp, bọn nó sẽ dựa theo phán đoán của mình mà đưa ra phương pháp, chỉ từ một ánh mắt đến mùi hương phát ra từ trên thân người kia, đều có thể quyết định một đứa bé đối một người lớn là ác ý hay hảo ý.

___________________________________

Ngày hôm sau thức dậy, gian phòng dơ dáy bẩn thỉu lúc đầu đã sớm được thu thập sạch sẽ, tựa như khi mẹ vẫn còn ở nhà.

Hứa Diệp dụi dụi mắt đi ra ngoài, ngay lập tức bị gian phòng rực rỡ hấp dẫn ánh mắt, cái mũi nhỏ nhắn giật giật vài cái, bị loại hương thơm mê người (mùi đồ ăn) hấp dẫn lực chú ý.

Bé đi theo cỗ mùi thơm kia đến phòng bếp, nhìn thấy một người đàn ông thân mặc áo sơ mi trắng đưa lưng về phía bé đang bận rộn trong phòng bếp.

Người đàn ông đó dáng người thẳng tắp, tinh tế những lại cũng không yếu đuối, ống tay áo hơi chút kéo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, da thịt trắng nõn như sữa, vạt áo áo sơmi hơi mở lớn và không có cho vào trong quần, chỉ lỏng lỏng lẻo lẻo để vậy, bị gió từ cửa sổ thổi vào khiến chiếc áo ôm chặt vào trên thân người đàn ông, phác hoạ ra vòng eo gần như hoàn mỹ.

Dường như cảm nhận được ánh mắt bé, người đàn ông một mực bận rộn không nghỉ quay đầu lại, ánh mắt mềm mại chớp chớp, cánh môi xinh đẹp trên dưới khép mở, "Tỉnh rồi? Tới ăn sáng đi."

Nguyên bản mái tóc xỉn màu, đầy nhờn và gàu hôm nay đã trở lên bồng bềnh nhẹ nhàng thoải mái, trông rất tùy ý, không có tạo kiểu, cứ như vậy xoã tung, thế mà khiến người ta không khỏi ngây ngốc.

"Ăn đi, ăn xong còn có việc phải làm." Nhìn bộ dáng ngốc nghếch ngơ ngác của nhóc con kia, Mộc Hi Thần nhịn không được lên tiếng.

Hứa Diệp cúi đầu, thấy trên bàn là một quả trứng chần nước sôi tươi ngon, hai khối bánh mì cùng hai miếng thịt xông khói, không biết sao, mùi hương này thật thơm, đột nhiên cảm giác mũi có chút chua xót, vội vàng cúi đầu, ăn như hổ đói mà cho hết vào trong miệng, lòng đỏ trứng cùng mỡ thịt dính đầy lên mặt.

Bao lâu rồi?

Bao lâu rồi không được ăn đồ nóng?

Hứa Diệp nhớ không rõ, trong tâm trí nhỏ bé của thằng bé, tựa như là đã rất lâu rồi.

Bé chỉ nhớ rõ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ được đưa từ bệnh viện trở về, người bố xưa nay luôn yêu thương bé đột nhiên biến thành ác ma, mỗi ngày đánh bé không nói, cũng không cho phép bé ăn cơm.

Vốn dĩ mẹ sẽ nấu món gì đó khi bố vắng nhà, thế nhưng chờ khi bố trở về, chỉ có đánh đập càng thêm dữ dội hơn.

Về sau mẹ cũng vứt bỏ bé, chỉ còn lại một mình bé, chịu đựng cái đói cái rét, bé chỉ có thể thừa dịp trong nhà không còn ai, đảo thùng rác tìm thức ăn thừa đóng hộp bố mua từ ngoài về.

Đối với đứa bé đơn thuần, nó căn bản không có cách nào lý giải những hận ý thấu xương hay là tình thương bất ngờ đến này, chỉ hướng trời xanh cầu nguyện khoảng thời gian không bị đánh và còn được ăn đồ ăn nóng hổi như này có thể kéo dài.

Tối thiểu... Cũng nhiều thêm một chút thôi chỉ vài ngày thôi, đừng để cho giấc mơ đẹp đẽ này bị đập nát sớm.

Bởi vì ăn quá gấp, không ngạc nhiên chút nào khi bé bị sặc, khuôn mặt nhỏ tái nhợt vì kìm nén mà đỏ bừng, nhưng bé lại không chịu hé miệng ho khan, tựa hồ sợ đồ ăn bên trong miệng sẽ rơi ra, hai tay dùng sức che miệng mình đè nén ho khan.

Mắt thấy thằng bé sắp ngất đi rồi, Mộc Hi Thần chân mày cau lại, không nói một lời đem người xách lên vào phòng bếp, đem nó đặt trên đùi mình hướng đầu về phía thùng rác, đưa tay muốn đem bàn tay nhỏ bé của nó gỡ ra, "Há miệng!"

Thằng bé lại gắt gao che kín miệng, liều mạng lắc đầu, thậm chí quai hàm còn bắt đầu cố gắng nhai nuốt, tựa hồ là dự định cưỡng ép đem đồ ăn nuốt xuống.

Mộc Hi Thần sắc mặt càng thêm khó coi, hắn đưa tay, ở dưới nách nhẹ nhàng cào cào một chút, thân thể Hứa Diệp lắc lắc, rốt cuộc không thể chống cự lại đã ho ra, toàn bộ đồ ăn trong miệng phun ra ngoài, vừa vặn trúng thùng rác.

Nhìn bữa sáng đã trở nên khó coi trong thùng rác, nhớ tới đây là thành quả bận rộn cả buổi sáng của bố, Hứa Diệp vốn bởi vì ho khan nghẹn đỏ mặt một lần nữa trở nên trắng bệch, cả người bắt đầu phát run, "Con... Con xin lỗi bố, con không phải cố ý không ăn, con chỉ là cảm thấy ăn thật ngon! Siêu ngon! Cho tới bây giờ chưa ăn qua đồ ăn nào ăn ngon như vậy, con..."

Thằng bé run rẩy nói năng lộn xộn giải thích, bởi vì sợ hành động này bé sẽ bị bố cho rằng là không biết tốt xấu, cơn ác mộng sẽ tiếp tục tiếp diễn.

Mộc Hi Thần ánh mắt nặng nề, không nói gì, chỉ là đem người ôm trở về trên ghế sa lon, lại xoay người đi lấy khăn, tỉ mỉ lau đi những dầu mỡ dính trên mặt, từng chút từng chút một, không hề có chút nào là không kiên nhẫn.

Thẳng đến khi thu thập xong con mèo hoa nhem nhuốc, hắn mới một lần nữa ôm thằng bé trở về trước bàn ăn, lấy bánh mì, trứng cùng thịt xông khói từ đĩa của mình kẹp lại với nhau, nhẹ giọng nói, "Ăn đi."

Sau đó giống như nhớ tới cái gì, lại bồi thêm một câu, "Ăn từ từ thôi."

Nói xong, chín mình cầm lấy miếng bánh mì thằng bé gặm dở lên cắn hai ngụm, ngồi ở đối diện, ưu nhã bắt đầu ăn, không nói một câu, nhưng chính là như vậy lại khiến Hứa Diệp chấn tĩnh đến lạ.

Hứa Diệp nghe lời, ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ, thỉnh thoảng len lén nhìn về phía đối diện, chỉ cảm thấy, hôm nay thật thật hạnh phúc, là ngày hạnh phúc nhất đời bé!

Không chỉ không có bị đánh, còn có đồ ăn mỹ vị, cũng không bị ánh mắt chán ghét nhìn đến.

Thật tốt.

Mộc Hi Thần theo tốc độ Hứa Diệp chậm rãi nhai nuốt, đến khi thằng bé rốt cục ăn xong bữa sáng gian nan này trong nơm nớp lo sợ, mới đứng dậy thu thập, phân phó thằng bé, "Đi xem một chút con có cái gì cần mang đi , đợi lát nữa chúng ta sẽ dọn nhà."

Hứa Diệp mờ mịt mở to đôi mắt, lúc này mới chú ý tới gian phòng trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều là bởi vì phần lớn đồ vật đều đã được thu vào từng cái hộp giấy.

"Dọn nhà?..." Bé thấp giọng thì thào, lại không cử động, bé không thể hiểu được.

Nghĩ đến hẳn là thằng bé không nỡ rời xa nơi này, Mộc Hi Thần vừa muốn chuyển hướng tới phòng bếp thì bước chân hơi dừng, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt vuốt mái tóc khô khan lâu ngày không gội, không thèm để ý chút nào đến mùi hôi và bụi bẩn trên đầu thằng bé, chỉ nói : "Nơi này quá nhỏ, thậm chí còn không có một trường học tốt, con nửa năm nữa sẽ bắt đầu đi học, đến lúc đó sẽ có rất nhiều bạn đều bằng tuổi với con cùng chơi đùa với con, con lúc đó sẽ kết giao được rất nhiều bạn bè."

Tạm ngưng, lại bổ sung thêm, "Đương nhiên, nếu là con không nỡ rời xa nơi này, hàng năm chúng ta đều có thể trở về vài hôm, có được hay không?"

Lần đầu tiên nghe được bố dùng ngữ khí ôn nhu như vậy, thậm chí là còn hỏi ý kiến của bé, Hứa Diệp cảm thấy trái tim mình đang nhảy lên kịch liệt như sắp hư đến nơi, đầu máy móc dùng sức gật, sau đó cấp tốc quay người chạy về gian phòng mình.

Giọng của bố dễ nghe như vậy?

Hứa Diệp ôm lấy trái tim nhảy lên kịch liệt của mình, nhớ tới ánh mắt ôn nhu của bố, liền không nhịn được hô hấp chậm lại.

Muốn, muốn rời khỏi nơi này...

Mình còn có thể đọc sách, đi học?

Bộ dáng nho nhỏ có chút kích động, chân tay luống cuống hoàn toàn không biết nên làm những gì, biểu đạt ra sự phấn khích hiện tại của mình bằng việc nhảy cẫng lên.

Đột nhiên nhớ tới bố nói cần thu thập đồ đạc, mới giống như chim trong rừng nhảy nhót vào bên trong một đống bảo bối của mình, chọn chọn lựa lựa.

Lời edit : Huhuhuhuhuhuhu, vừa edit vừa rơm rớm nước mắt, bé thương quá.