Chương 59: Cho anh một cái nón xanh (3)

Ngồi trên xe công ty dọn nhà, Mộc Hi Thần quay đầu nhìn Hứa Diệp trong ngực ôm một bọc nhỏ so ra chỉ bằng 2 bàn tay người trưởng thành, thậm chí nó còn không tính là căng phồng, trông xẹp lép, được Hứa Diệp nho nhỏ ôm vào trong ngực.

"Đây chính là toàn bộ đồ đạc của con? Xác định không còn gì khác muốn mang đi?" Mộc Hi Thần khó mà không để ý mở miệng hỏi, chẳng lẽ thằng bé này chỉ có nhiêu đây đồ đạc sao?

Nhìn cái bọc nhỏ kia, nhét một bộ quần áo còn tốn sức.

"Không có bố, chỉ cần những cái này là đủ." Hứa Diệp ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, cố gắng thu nhỏ thân thể của mình, có vẻ như nó sợ bởi vì mình chiếm nhiều diện tích mà bị đuổi xuống xe.

Nhìn dáng vẻ chú ý cẩn thận của đứa nhỏ này, Mộc Hi Thần phút chốc cảm thấy trong lòng có chút nhói, lông mày không tự giác nhíu lại, Hứa Diệp càng thêm run như cầy sấy, liều mạng hướng về sau, hận không thể đem mình cùng nhét vào đống đồ đóng gói trong hộp kia.

Mộc Hi Thần ánh mắt nặng nề, nhưng cũng không có đưa lời trấn an, cánh tay dài chụp tới, kéo mèo con nhỏ gầy trơ xương kia vào trong ngực đặt ở trên đùi mình, hai tay xuyên qua bụng của thằng bé đem nó cố định.

Cảm nhận được Hứa Diệp cứng đờ, liền êm ái vỗ nhẹ, tựa như hống trẻ con, "Ngủ đi, phải mất một lúc lâu mới có thể tới nơi, lúc con tỉnh lại hẳn là đã đến nhà mới rồi."

Hứa Diệp cứng đờ, hương thơm mát lạnh đặc hữu của Mộc Hi Thần bao trùm cả người bé, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Mộc Hi Thần xuyên thấu quần áo truyền đến thân bé, khiến trái tim đã đóng băng lâu ngày của Hứa Diệp tan chảy một ít, thổi vào đó một làn ấm áp kì lạ.

Thật thoải mái, bé đã thật lâu không có cảm nhận được sự quý trọng trong cái ôm của bố đối với bé .

Khí tức trên thân của bố cũng không giống như trước kia, hoàn toàn không giống, rất nhu hòa, quả thực khiến bé muốn rơi lệ.

Thần kinh căng cứng hồi lâu cảm nhận được hô hấp của bố ở sau lưng dần dần nhẹ nhàng thì mới chậm rãi thả lỏng thân thể, tựa vào l*иg ngực không mấy tráng kiện nhưng lại thật ấm áp, cứ như đang ở trong lòng mẹ vậy, tĩnh mịch mà an nhàn.

___________________________________

Thành phố S là một thành thị kinh tế phát đạt, so với thành phố B chỗ nam chính cư ngụ thì mặc dù không có nhiều quan chức chính trị cấp cao, nhưng tuyệt đối là một nơi kiếm tiền tốt.

Không chỉ có như thế, thành phố này và thành phố nơi nam chính cách nhau còn rất xa, không cần lo lắng nhanh như vậy đã bị đôi vợ chồng son kia để mắt tới.

Mà điều trọng yếu nhất chính là, nơi này lại là nơi có nền giáo dục đứng đầu cả nước.

Đã quyết định muốn nuôi đứa bé này, vậy hắn tự nhiên là sẽ cho nó hết thảy những điều kiện tốt nhất, giáo dục là một trong số những phần trọng yếu, hơn hết chính là rời xa nơi được xem là ác mộng đối với thằng bé.

Đến nhà mới, Hứa Diệp khϊếp sợ trừng lớn mắt, bé chưa từng thấy một căn nhà xinh đẹp như vậy, tường ngoài gạch đỏ tương đối khí khái, hai tầng kiến trúc hùng vĩ, thậm chí còn có một nhà kính biệt lập, bên trong là cây xanh tươi mát.

Cứ như tòa thành trong truyện cổ tích vậy...

Vỗ nhẹ cái ót của nhóc ngốc, Mộc Hi Thần khó có được nhu hòa, "Ngây ngốc ra đó làm gì, đi xem bên trong một chút như thế nào."

Thấy thằng bé hoan hỉ như vậy, rốt cuộc cũng có lại cái dáng vẻ hoạt bát đáng có ở cái tuổi của thằng bé, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, ở trên ghế sa lon ngồi xuống, mở ra cuốn sổ.

Hứa Thượng căn bản là nghèo rớt mồng tơi, đừng nói dọn nhà, chỉ sợ tiền thuê nhà tháng cũng trả không nổi, cho nên trong lúc bí bách hắn chỉ có thể biên soạn mấy cái phần mềm nhỏ, bán chúng ở trên mạng, sau đó tiếp nhận một công việc chỉnh sửa và tu bổ an toàn mạng Internet, nhờ đó mới có thể đến thành phố S , có điều...

Xí nghiệp Nguyên Giang sao?

Mặc dù quy mô so ra kém với Hải Dạ của nam chính, nhưng cũng là công ty đứng số 1 số 2 tại thành phố S, vốn dĩ hắn không nghĩ tới việc hao tâm tổn tâm trí thành lập một cái công ty, cần tinh lực lớn góp vào đó không nói, nó cũng sẽ tiêu hao một lượng lớn thời gian, điều này sẽ làm cho hắn không có đủ thời gian dạy dỗ chăm lo cho Hứa Diệp.

Cho nên nhất thiết phải chọn một công ty để thuận tiện nhất cho việc hắn chăm sóc Hứa Diệp, đã như vậy, hắn không ngại sử dụng lợi thế của mình, dù sao thì ai quan tâm nhiều thế chứ, một Hứa Diệp là đủ rồi.

______________________________

Rất nhanh Hứa Diệp liền đến tuổi đi học, Mộc Hi Thần đưa thằng bé vào một trường tiểu học danh tiếng tại địa phương, lúc đầu nghĩ đứa nhỏ này mặc dù có chút quái gở nhưng tốt xấu vẫn tính là nghe lời, lại không ngờ rằng chỉ sau một tuần đi học hắn liền được mời lên.

Nghe chủ nhiệm lớp nói liên miên lải nhải phàn nàn, lại nhìn hai đứa nhỏ cứng cổ bên cạnh ngứa mắt nhìn nhau, cái dáng vẻ như chúng hận không thể tái chiến 800 hiệp, Mộc Hi Thần cảm thấy thú vị cười.

Đây mới là dáng vẻ hoạt bát và tràn đầy năng lượng vốn có của trẻ em, đây, mới thật sự là Hứa Diệp đi.

Hắn xua tay đánh gãy lời giáo viên đang thao thao bất tuyệt, ngữ khí khiêm tốn lại ôn nhu, "Thật có lỗi, nhưng cô giáo có biết nguyên nhân bọn trẻ đánh nhau hay không?"

Nữ giáo viên trẻ tuổi nghẹn họng, nhìn người đàn ông đối diện mặt mày ôn hòa tuấn mỹ thì có chút đỏ mặt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, chỉ chỉ đứa nhỏ mặt mũi bầm dập nói : "Tự con nói."

Đứa trẻ kia hốc mắt có chút tím xanh, khóe miệng cũng có chút rách da, thậm chí trên cánh tay cũng có vài vết trảo, nhìn qua thì có vẻ như đứa nhỏ nhà mình có hơi quá tay a.

Hắn nhìn đứa bé trước mặt rõ ràng còn sợ hãi rụt cổ nhưng vẫn cố làm ra vẻ thẳng lưng ưỡn ngực, "Tôi... Tôi chỉ là nói đùa, nói nó là không có mẹ con hoang mà thôi, sau đó nó liền xông đến đánh tôi, đánh rõ hung ác."

Mộc Hi Thần nhíu mày, quay đầu nhìn đứa nhỏ nhà mình vành mắt bắt đầu hơi đỏ, ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa đầu vuốt má trấn an, sau đó quay ra nói : "Đây rõ ràng là cháu không đúng, cháu có thừa nhận không? Bố mẹ không dạy cho cháu, có một số lời không thể nói sao?"

Đứa bé kia nhìn chằm chằm Mộc Hi Thần mang theo ôn nhu ý cười, cảm giác mặt mình đỏ đến lợi hại, quay đầu đi chỗ khác, nhẹ giọng lầm bầm nói : "Đúng là tôi có chút không đúng, thế nhưng tôi cũng chỉ là nói đùa thôi mà."

"Một số lời đùa giỡn không thể tùy tiện nói ra, đã không đúng thì phải thế nào?" Mộc Hi Thần tiếp tục hướng dẫn từng bước nói.

"Cháu... Cháu xin lỗi..." Đứa bé kia cúi thấp đầu, mặc dù thanh âm nhẹ như muỗi vo ve, nhưng vẫn nói ra miệng.

Mộc Hi Thần trong mắt mang theo ý cười, vuốt vuốt đầu của nó, "Bé ngoan."

Đứa bé kia mặt càng đỏ, vô thức đưa tay sờ sờ một đầu ngốc mao của mình, nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Mắt thấy đã giải quyết xong, hắn liền quay người nhìn về một bên khác, "Thằng bé mắng con là không đúng, cũng đã xin lỗi, Tiểu Diệp, con cảm thấy con đánh người là đúng hay không?"

Hứa Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu, sửng sốt nhìn mộc Hi Thần vẫn như cũ ngữ khí lãnh đạm, trong lòng lại bắt đầu có chút phát run.

Kỳ thật sau khi xúc động qua đi, bé đã chuẩn bị tốt việc bị đánh đập cùng quát mắng, bố vốn đã cảm thấy rất mất mặt rồi, hiện tại càng khiến cho bố ở trước mặt mọi người không có mặt mũi.

Thế nhưng...

Thế nhưng là cái người này lại chỉ ôn nhu bình tĩnh như vậy nhìn bé, ngay cả một câu nặng lời cũng đều không có!

Hít sâu một hơi, nỗ lực đem nước mắt sắp trào ra đè xuống, nhỏ giọng nói xin lỗi, sau đó chăm chú nhìn bố, sợ bố bất mãn không hài lòng.

Đây bất quá cũng chỉ là một hồi náo loạn của bọn trẻ con, lửa giận rất dễ dập tắt, huống chi bố mẹ đứa bé kia cũng coi như thông tình đạt lý, sau khi đối mặt cũng xin lỗi về hành vi của con mình.

Ôm lấy đứa nhỏ nhà mình về nhà, trên đường đi Mộc Hi Thần đều không nói gì, thần sắc lãnh lãnh đạm đạm, làm Hứa Diệp càng ngày càng lo lắng, muốn mở miệng nói xin lỗi, lại không biết nên nói như thế nào, sợ lại lần nữa kích phát lửa giận của bố.

Mãi đến khi được đặt dưới đất, đứng trước sô pha, bé mới có dũng khí đối đầu với bố, cố nén xúc động muốn trốn chạy, nhìn thẳng vào bố mình.

"Vươn tay ra." Mộc Hi Thần ngả người về sau, dáng vẻ lười biếng tựa như mèo lười, kiêu căng lại cao quý, lại khiến cho người khác không có cách nào coi nhẹ.

Hứa Diệp run rẩy vươn tay nhắm mắt lại, không ngờ tới lại được một bàn tay ấm áp nắm lấy, chóp mũi ngửi thấy mùi nước sát trùng, bé bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt tròn xoe trừng lớn.

Mộc Hi Thần hơi cúi đầu, cầm tăm bông cẩn thận từng li từng tí xử lý vết thương cho Hứa Diệp, thậm chí bởi vì sợ thằng bé đau mà thỉnh thoảng còn nhè nhẹ thổi thổi.

"Nó mắng con, con đánh trả, không có gì sai." Mộc Hi Thần nhẹ nhàng nói : "Con là con trai của bố, tuyệt đối không được là một kẻ hèn nhát, một cái bao cỏ chỉ biết nhẫn nhịn, biết bảo vệ quyền lợi của chính mình, cái này rất tốt, bố rất vui, nhưng con biết con sai ở đâu không?"

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi đồng tử nhạt màu nhìn thẳng vào đôi mắt đen nháy của Hứa Diệp, mang theo từng tia từng tia áp bách cùng dụ hoặc khó nói lên lời.

"Sai… sai ở đâu ạ?" Hứa Diệp bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm đến toàn thân run rẩy, không tự giác thuận theo lời Mộc Hi Thần nói, lại bị bố vừa mới thoa thuốc lên vết thương bóp một cái.

Đau đớn bất ngờ khiến Hứa Diệp ngay lập tức trào nước mắt, bàn tay hướng về sau rụt rụt, lại không có thể tránh thoát.

"Đau không? Nhìn xem con lần sau còn dám hay không tỏ ra anh hùng! Không biết mình sai ở đâu thật sao? Như vậy thì để bố nói cho con biết, bố chỉ nói một lần, con hãy nghe cho kỹ." Mộc Hi Thần nghiêm túc, ép Hứa Diệp không thể không gắt gao nhìn thẳng vào đôi đồng tử nhạt màu phảng phất như biết nói kia.

"Con sai ở chỗ không biết trân trọng thân thể của mình, sai vì quá ngu ngốc để cho bản thân bị thương, coi như muốn trả thù thì cũng có rất nhiều cách, khiến bản thân bị thương, là cách làm thấp kém ngu ngốc nhất, nhớ rõ chưa?"

Hứa Diệp bị chấn động bởi lời nói kinh hãi thế tục của Mộc Hi Thần, hai mắt không chớp, cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Hi Thần mấp máy môi, dường như trong thời gian ngắn khó có thể lý giải nổi.

"Cho dù con không có mẹ thì thế nào, bố sẽ dùng tình thương yêu gấp đôi chăm lo cho Hứa Diệp con, sẽ cho con không phải thua thiệt bất kỳ người nào, thậm chí sẽ khiến con so với bọn nó còn ưu tú hơn, con hiểu chưa?"

Đôi mắt đen nháy của Hứa Diệp phút chốc phát sáng, xua tan sương đen dày đặc, dấy lên ngọn lửa từ sâu trong linh hồn mang tên hi vọng, đem tất cả bóng tối cùng mê mang toàn bộ phá vỡ.

"Dạ! Đã rõ!" Câu nói phát ra khỏi miệng có chút run rẩy, nước mắt rốt cuộc không khống chế nổi, từng giọt rơi xuống.

Mộc Hi Thần có chút bất đắc dĩ vuốt vuốt đầu thằng bé, giúp thằng bé lau sạch sẽ các đốt ngón tay, xẹt qua da thịt non mịn của nó, gây nên một hồi run rẩy.

"Làm sao lại thích khóc như thế? Nam tử hán đại trượng phu không được dễ dàng rơi nước mắt, còn có, hôm nay đánh nhau, thắng hay thua?"

Hứa Diệp dùng sức qua loa lau nước mắt, sau đó mở to đôi mắt đỏ bừng, ưỡn bộ ngực nhỏ, kiêu ngạo nói : "Tất nhiên là con thắng rồi!"

Mộc Hi Thần bị bộ dáng của thằng bé chọc cười, trước đó thật vất vả kiến tạo bầu không khí nghiêm túc thì giờ toàn bộ bị quét sạch sành sanh, "Rất tốt, không hổ là con trai của ta, đi ăn cơm nào, chẳng qua hôm nay phạm sai lầm, vẫn phải bị phạt, cơm nước xong xuôi phải chép bài năm lần, chép không xong không được đi ngủ, có dị nghị gì không?"

"Không có!" Nhóc con nhỏ như đậu đinh lớn la to, sau đó tung tăng chạy vù vào phòng ăn.

Nga, đúng là trẻ con mà...

Mộc Hi Thần miễn cưỡng duỗi lưng một cái, nuôi trẻ con, dường như cũng rất thú vị.

Có thể giúp hắn một lần nữa hồi ức lại năm tháng rực rỡ lại tươi đẹp kia.

Đánh nhau cũng tốt, khóc rống cũng được, mâu thuẫn náo loạn cũng không sao, đây mới là tuổi thơ của trẻ nhỏ a, chứ không phải như trước kia không biết ngày đêm bị đánh đập cùng ngược đãi.

Lần đầu tiên làm cha, cảm giác này, cũng không tệ.