Chương 61: Cho anh một cái nón xanh (5)

“Tôi nói rồi, em gái tôi đã hẹn với anh rất nhiều lần, sao anh không đến đó dù chỉ là một lần.” Một người đàn ông mặc vest, nằm chổng trơ trên ghế sofa cạnh Mộc Hi Thần, thỉnh thoảng lại nắm vạt áo của hắn mà không nhận được một cái nhìn nào từ hắn.

Người đàn ông này có vẻ ngoài thanh tú nhưng không nữ tính, nhưng cách cư xử trẻ con thỉnh thoảng khiến anh ta trông đặc biệt ngốc nghếch. Anh ta là thiếu gia của tập đoàn Nguyên Giang - Đường Dịch Tề, trông không ổn trọng và đoan trang chút nào.

Có lẽ quanh năm ở nước ngoài, đã quen với cuộc sống an nhàn, kém xa khí chất của một người thừa kế đủ tư cách.

Anh ta chống một tay lên mặt, nhìn người đàn ông bên cạnh, rõ ràng đã gần 30, nhưng sao nhìn Mộc Hi Thần trẻ hơn cả anh ta vậy, vì không thường xuyên ra ngoài nên da của Mộc Hi Thần trắng trẻo và vô cùng mịn màng, trông thật non nớt, chẳng lẽ chênh lệch giữa người này và người khác lớn tới như vậy?

Hay người này có biết bí quyết nào đó để đông cứng tuổi tác của mình?

"Anh có nghe tôi nói không? Em gái tôi xinh đẹp như vậy, sao không cho tôi một chút thể diện, để dùng bữa không bị thiệt thòi."

Mộc Hi Thần lắc đầu, giải cứu vạt áo mình ra khỏi móng vuốt của tên kia rồi vuốt thẳng nếp nhăn trên đó, “Không, tôi không có hứng thú với em gái cậu, hiện tại tôi đang làm một chương trình, làm sao có thời gian!"

Hắn chỉ đến trụ sở chính hai lần để họp, không ngờ lại vướng phải cô gái trẻ phiền phức đó?

Đường Dịch Hoan - em gái ruột của Đường Dịch Tề, kém anh ta một tuổi, cô cũng đồng dạng như anh trai mình mới đi du học từ Anh quốc về, phong cách phóng khoáng và gợi cảm, nói thật thì lần đầu tiên bị cô tiểu thư này chặn đường trong thang máy đủ để khiến Mộc Hi Thần sinh ra cảm xúc chán ghét với người này.

“Không thể nào, dù bận đến đâu anh cũng có thời gian nấu bữa tối cho tên tiểu tử thối kia, thế sao lại không có thời gian ăn cơm với em gái tôi?” Đường Dịch Tề nhướng mày với vẻ mặt khó tin.

"Ân, đúng, tôi còn phải làm bữa tối, không có thời gian." Mộc Hi Thần thuận theo lời Đường Dịch Tề nói, thành công khiến người ta nghẹn họng.

"Anh... anh thật là lợi hại!" Đường Dịch Tề nghểnh cổ đến trước mặt Mộc Hi Thần, vẻ mặt đầy kinh ngạc, "Ngoài làm việc thì chính là chăm sóc con trai, anh có thể coi là một người đàn ông tốt của gia đình."

Nhìn từ xa, hai người giống như đang hôn môi, Đường Dịch Tề gần như dí sát vào mặt Mộc Hi Thần, nó đủ để hấp dẫn trí tưởng tượng phong phú của nhiều người.

“Bố!” Giọng nói của một cậu thanh niên từ cách đó không xa truyền đến khiến Mộc Hi Thần nhanh chóng định thần lại. Hắn vươn tay đẩy cái người đang ở quá gần mình ra, nhìn cậu nhóc vừa bước vào cửa.

Trong 2 năm qua, chế độ dinh dưỡng đối với nhóc con ấy được duy trì ổn định, chất lượng giấc ngủ ban đêm cũng rất tốt nên chiều cao của thằng bé cũng được cải thiện rất nhiều. Thân hình thấp bé vốn chẳng có mấy lạng thịt, thế mà giờ đây đã cao lớn thậm chí còn cao gần tới ngực hắn.

Nhưng Hứa Diệp bất quá mới 13 tuổi...

"Con về rồi, vào phòng nghỉ ngơi một lát đi, bố và chú còn có chuyện cần thương lượng." Nhìn chằm chằm con trai hồi lâu, Mộc Hi Thần mở miệng.

Hưm, chuyện gì đang xảy ra, tâm trạng không vui không thể giải thích này là như nào đây?

Trẻ con đều lớn nhanh như vậy sao?...

Nhận thấy ánh mắt của Mộc Hi Thần, Đường Dịch Tề cũng nhìn vào phòng, nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng lãnh đạm của Hứa Diệp, anh ta bĩu môi khó chịu, “Con trai anh chưa gì đã lớn như vậy rồi, thật sự không nghĩ tới việc sinh thêm một đứa? Anh có điều kiện tốt như vậy, tại sao lại đối xử khắc nghiệt với bản thân, và sống như một tăng nhân khổ hạnh?"

Mộc Hi Thần liếc nhìn Đường Dịch Tề, thu hồi ánh mắt, ngón tay linh hoạt lướt trên bàn phím, giống như cánh bướm bay lên bay xuống, mảnh mai và hấp dẫn. Nhiều lúc nhìn hắn làm việc cũng giống như đang xem một bức tranh sơn dầu tinh xảo, tuyệt mỹ.

Tính tình xa cách và trầm lặng của hắn dường như hoàn toàn cách biệt với xã hội thịnh vượng và suy đồi bên ngoài, chỉ cần đứng đó, hắn như tạo ra một thế giới riêng vậy.

Có lẽ chính vì lẽ đó mà em gái anh vốn đã quen ngắm trai đẹp, thế mà lại lại đối với Hứa Thượng nhất kiến chung tình.

Rốt cuộc, có thể kéo Thần Linh thánh khiết khỏi thần đàn và biến hắn thành phàm nhân bằng xương bằng thịt cũng là một cảm giác khá thành tựu phải không?

“Tôi không quan tâm, Tiểu Diệp hiện tại đang trong giai đoạn mấu chốt, hơn nữa tôi cũng không có hứng thú với phụ nữ.” Mộc Hi Thần bình tĩnh trả lời, ngón tay nhanh nhẹn như đang nói điều gì đó không quan trọng, không để ý buông ra những lời nói bùng nổ mà chí mạng.

"Anh nói gì vậy? Không có hứng thú? Anh không thích phụ nữ?" Đường Dịch Tề cảm thấy như thể mình đang nghe được một câu chuyện hư cấu nào đó, tuy rằng Mộc Hi Thần vô tình đến mức không giống người. Nhưng nghĩ thế nào anh ta cũng không nghĩ đến phương diện kia!

Hơn nữa, Hứa Thượng không phải có con trai sao?

"Vậy anh có thích đàn ông không? Không phải anh đã có con trai rồi sao?" Đường Dịch Tề tiếp tục tra hỏi không bỏ cuộc.

Hứa Diệp đang trốn trong phòng nghe vậy, bất giác ngạc nhiên mở to mắt, áp sát tai vào cửa, không bỏ sót một chữ nào mà Đường Dịch Tề nói.

“Ừ, đau buồn quá nên không còn tin tưởng phụ nữ nữa. Có gì lạ không?” Mộc Hi Thần không ngẩng đầu lên.

Bây giờ nghĩ tới, Diệp Toàn rời đi như vậy, thật sự là tạo điều kiện rất tốt cho hắn.

Bằng không bên cạnh hắn có phụ nữ, tương lai hắn gặp được Lão công của mình, nên giải thích thế nào đây?

Hứa Diệp thở phào nhẹ nhõm. Cậu đã nhận ra xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mình khi lần đầu tiên mơ thấy giấc mơ đó và phát hiện đối tượng không phải là một cô bé mềm mại dễ thương.

Trên thực tế, việc bạn yêu một người đàn ông cũng không phải vấn đề. Xã hội này đã tương đối khoan dung với tình yêu đồng giới. Nhưng vấn đề là, người đàn ông trong giấc mơ chính là cha của cậu!

Tuy rằng linh hồn bên trong không giống nhau, cậu căn bản cũng không quan tâm đến cái gọi là huyết thống cùng đạo đức xã hội, nhưng người đó tựa hồ sẽ không dễ dàng tiếp nhận loại sự việc chấn động này.

Hơn nữa, trước đây bố đã rất yêu người phụ nữ đó!

Nhưng bây giờ có vẻ như, không phải vậy, phải không?

Nếu như...

Nếu như người mà người đó thích là một người đàn ông, thì còn có ai phù hợp hơn cậu đây?

Họ ngày đêm đối mặt với nhau, quan tâm lẫn nhau và thậm chí còn có mối liên hệ huyết thống tương liên.

Không có ai phù hợp cậu.

Nhưng...

Cậu cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ bé và còn non nớt của mình. Khi nào cậu mới trưởng thành?

Cậu thực sự sợ người đó chưa đợi được cậu trưởng thành đã yêu người khác!

"Khụ, khụ..." Đường Dịch Tề cũng bị lời nói chấn động này làm cho sửng sốt, ho khan mấy tiếng.

Nhắc mới nhớ, người đàn ông này quả thực là một người kỳ lạ. Anh ta có thể nói chuyện chấn động như việc công khai mình là người đồng tính mà bình tĩnh nói ra như đang bàn bạc ăn mì trong ăn tối.

Riêng nhân vật này đã nằm ngoài tầm với của người thường.

"Ừmmm, nếu anh thích một người đàn ông thì cũng không sao. Nếu là đàn ông, anh nghĩ thế nào về tôi?" Sau khi Đường Dịch Tề cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh ta lại tiếp cận Mộc Hi Thần, dù sao thì cả hai anh em đều rất có hứng thú với cái người này. Nên dù ai có được thì cuối cùng cũng là người Đường gia.

Mộc Hi Thần nhìn Đường Dịch Tề như nhìn một kẻ thiểu năng, không cần thử cũng biết trò đùa này thật quái đản!

Hắn còn chưa kịp từ chối thì đã bị cắt ngang bởi giọng nói của Hứa Diệp: "Bố, con đói."

Hứa Diệp đứng ở cửa, nhìn Mộc Hi Thần đầy mong đợi.

Lúc này Mộc Hi Thần mới nhận ra đã gần 6h rưỡi rồi, không ngờ hắn nói chuyện với cái tên này lâu như vậy, chẳng trách thằng bé đói bụng.

Hắn nói xin lỗi rồi đứng dậy, xoa xoa mái tóc đen mượt của Hứa Diệp rồi xoay người đi vào bếp.

Nụ cười trên mặt Hứa Diệp dần dần nhạt đi, Mộc Hi Thần biến mất, quay đầu nhìn Đường Dịch Tề.

Đôi mắt đen sâu thẳm, bên trong giống như có một hố đen vô tận, không có một tia sáng hay độ ấm nào, chỉ toàn là lạnh lẽo, như thể hàn băng ngàn năm không tan.

Đột nhiên, cảm giác cực kỳ lạnh lẽo biến mất, thanh niên vốn hung hãn lại trở nên ngoan ngoãn, trên mặt trở về vẻ ngây thơ và trong sáng, "Chú Đường làm sao vậy? Cháu gọi chú mấy lần mà chú vẫn không trả lời? Bố đã đi nấu cơm rồi, e rằng không có thời gian tiếp chú, nếu không chú về trước đi.”

"A? Aaaa... Được rồi," Hoảng sợ trước sự thay đổi sắc mặt đột ngột của Hứa Diệp, Đường Dịch Tề đứng dậy, ngơ ngác bước đi, khi đã bước một chân ra ngoài cổng mới phản ứng lại.

Sắc mặt Đường Dịch Tề đột nhiên trở nên cực kỳ xấu, anh ta quay lại nhìn chằm chằm vào đứa trẻ không hề dễ thương chút nào kia. Tuy nhiên, nhìn trái nhìn phải nhìn dọc nhìn ngang thì vẫn thấy một khuôn mặt vô hại với nụ cười nhàn nhạt, nhưng đôi mắt lại tối tăm đáng sợ.

"Người đó, là của tôi!" Thiếu niên hơi mở miệng, trầm giọng nói ra mấy chữ này, trong mắt là ngọn lửa bướng bỉnh như muốn thiêu chết người, sau đó lại đột nhiên tắt đi.

Nó giống như một con thú hung dữ khoác lên mình một bộ da vô hại, nhẹ nhàng nói : "Chú ơi, đi đường cẩn thận. Không tiễn."

Đường Dịch Tề không dám nhìn lại cho đến khi đã đi rất xa, nhưng anh ta vẫn loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện giữa Hứa Diệp và Hứa Thượng.

"Hả? Anh ta đi rồi sao?"

"Chú có lẽ có việc gì đó nên đã về trước rồi. Bố, tối nay ăn gì? Con muốn ăn món lần trước..."

Thật đáng sợ...

Khi ý thức được mình đang bị sao, Đường Dịch Tề toát mồ hôi lạnh, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi a!

Làm sao một đứa trẻ không lo cơm ăn áo mặc lại có ánh mắt đáng sợ như vậy?

Điều này thật vô lý!

Chắc chắn tối qua anh ta ngủ không ngon giấc nên bị ảo giác…

Mộc Hi Thần nhìn cậu thiếu niên trước mặt, so sánh chiều cao với đôi tay của mình, ừm… (kiều nhìn xa nhắm một mắt so sánh với tay ý)

Thằng bé lớn lên thật quá nhanh.

“Tiểu Diệp đã lớn rồi... Thật tốt.” Vừa nói, hắn vừa đưa tay kéo Hứa Diệp vào bếp, “Vậy hôm nay ăn thịt để bổ sung đầy đủ dinh dưỡng, như vậy sẽ lớn nhanh hơn!”

Hứa Diệp bị người đàn ông ôm, nhìn bàn tay to lớn, khớp xương rắn chắc của người đàn ông đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé hơi gầy của mình, trong lòng dâng lên một cảm giác không thỏa mãn cực độ.

Không đủ!

Không đủ!

Cứ như này thì cậu không thể hoàn toàn chiếm giữ được người đàn ông này, cậu vẫn còn quá nhỏ yếu, thậm chí còn không thể ôm người này vào lòng như một người đàn ông.

Nghĩ đến cảnh tượng quyến rũ trong giấc mơ đó, cậu hưng phấn liếʍ môi, phủ lên môi một lớp nước vốn đã đỏ mọng, trông giống không khác gì một yêu tinh quyến rũ sa đọa.

Quả nhiên, con người là sinh vật tham lam nhất và không dễ dàng thỏa mãn nhất trên thế giới này…

___________________________________

Hứa Diệp khuấy cà phê trong cốc, nheo mắt cẩn thận nhìn người phụ nữ đối diện đã nhiều năm không gặp, suýt chút nữa ngay cả chính cậu cũng đã lãng quên người này, trong lòng có chút đau xót.

Người phụ nữ đối diện mái tóc gợn sóng lớn và trang điểm nhẹ lên khuôn mặt trái xoan, không có nếp nhăn hay khuyết điểm nào trên mặt cô ta. Thoạt nhìn làn da cô ta hoàn hảo như quả trứng gà.

Hơn nữa, sự hèn nhát và sợ hãi bạo lực gia đình trong xương cốt của cô ta đã phai nhạt đi. Những năm tháng được giáo dục đã khiến khóe mắt và lông mày của cô ta nhuốm đầy vẻ kiêu ngạo và pha một chút quyến rũ.

Mặc dù cô ta đã cố gắng hết sức để kìm nén cảm giác xa cách và kiêu ngạo, muốn đóng vai một người mẹ tốt lâu ngày không gặp con .

“Tiểu Diệp, mấy năm nay con thế nào rồi?” Diệp Toàn cẩn thận nhìn đứa trẻ đối diện, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, đứa trẻ này hoàn toàn khác với hình ảnh hèn nhát, sợ hãi trong ấn tượng của cô, trông nó thật cao lớn và tỏa sáng.

Chẳng lẽ Hứa Thượng cuối cùng cũng đã quay đầu?

Tuy nhiên, khi nghĩ đến Hứa Thượng, rất nhiều khuôn mặt dữ tợn và các loại vật dụng dùng để bạo hành gia đình của anh ta hiện lên trong đầu Diệp Toàn theo bản năng, ngay lập tức trong mắt cô ta hiện lên vẻ khinh miệt.

Người đàn ông đó chỉ có bấy nhiêu năng lực đó thôi mà lại đi đánh vợ đánh con.

Nhưng không sao cả, anh ta càng hèn hạ và bất tài thì mình càng tự tin giành được sự tha thứ của con trai, dù cô không phải là người phụ nữ duy nhất ở bên Thế Sâm, nhưng cô là người duy nhất đã sinh con cho hắn thành công, mà lại là con trai!

Nghĩ như vậy, vẻ mặt cô ta tỏ ra càng thêm đau khổ bất lực, đầy áy náy và hối hận: “Mẹ xin lỗi con, con yêu, năm đó mẹ thật sự không thể bảo vệ con, con còn nhỏ như vậy nhưng mẹ cũng thật sự không có cách nào. Thực xin lỗi vì đã không mang con đi, để con lại cho tên ác ma đó lâu như vậy, bây giờ mới tới tìm ngươi thật sự là mẹ..."

Cô kích động muốn nắm tay Hứa Diệp, nhưng lại bị cậu tránh đi, Hứa Diệp rũ mắt xuống, khuấy ly cà phê đắng trong tay, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh người đàn ông với vẻ mặt nghiêm nghị, thúc giục cậu uống sữa mỗi ngày. .

"Bạn nhỏ có thể cao lên bằng cách uống nhiều sữa. Con không muốn làm một người lùn phải không?... Đúng rồi, giỏi lắm..."

Người đàn ông đó rõ ràng là độc miệng và ngạo kiều nhưng lại quan tâm đến cậu từ tận đáy lòng, không giống như người phụ nữ trước mắt này, nói xin lỗi nhưng lại gọi một tách cà phê đen cho một đứa trẻ đang lớn.

Ha...

Thực sự không hề thay đổi chút nào.

Diệp Toàn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của con trai, biết chắc chắn cậu cũng có ác cảm với mình nên hơi đè nén sự tức giận và thiếu kiên nhẫn trong lòng, tiếp tục bày tỏ cảm xúc và lý lẽ : “Hứa Diệp, mẹ hiện tại đã có năng lực nuôi nấng con, mẹ có thể cho con một cuộc sống tốt hơn so với tên đàn ông chỉ biết bạo lực kia, mẹ sẽ tỉ mỉ chăm sóc cho con để bù đắp chỗ trống trong nhiều năm qua, vì vậy hãy cho mẹ một cơ hội để bù đắp cho con, được không?"

Vành mắt đỏ hoe nước mắt nhỏ giọt, nửa thật nửa giả, nhưng nếu là Hứa Diệp nguyên bản, cô ta nhất định có thể dụ dỗ thành công.

Một người cha chỉ biết đánh mắng mình, một người mẹ dịu dàng ân cần, bạn sẽ chọn ai?

Dù chỉ có một phần thật lòng, nhưng Hứa Diệp ban đầu chắc chắn sẽ không ngần ngại nhận lấy cành ô liu mà Diệp Toàn ném ra, chỉ để có thể thoát khỏi đầm lầy tối tăm và lầy lội đó.

Nhưng bây giờ thì khác.

Cậu là Hứa Diệp, nhưng không phải là “Hứa Diệp”!

Ngay từ khi người đàn ông đó đến với cậu, cậu đã nắm lấy thứ ánh sáng duy nhất trên thế giới thuộc về mình, sao cậu có thể cần sự quan tâm giả dối này nữa chứ?

"Nói xong chưa? Vậy tôi đi đây. Đừng đến tìm tôi nữa. Tôi không muốn bố hiểu lầm." Hứa Diệp kéo ghế xoay người rời đi, Diệp Toàn không ngờ sẽ bị con trai dùng thái độ thờ ơ, chẳng hề quan tâm đối xử với mình. Thái độ hoàn toàn khác biệt này khiến cô ta hoàn toàn mất bình tĩnh.

"Bố? Anh ta thì là bố gì chứ!" Diệp Toàn đột ngột đứng dậy, không còn che giấu sự ghê tởm và khinh thường Hứa Thượng. Cô ta hơi ngước mắt lên, khịt mũi như đang nhớ lại thứ gì đó hôi hám, "Anh ta không phải là bố của con, con căn bản không có quan hệ huyết thống với Hứa Thượng!"

"Cô, nói cái gì?!"