Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Pháo Hôi Vả Mặt Thành Thần

Chương 62: Cho anh một cái nón xanh (6)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Con không hiểu sao?” Diệp Toàn vuốt mái tóc dài, dùng ngón tay cuộn xoắn một lọn tóc, vẻ mặt càng ngày càng khinh thường. Ánh mắt nhìn Hứa Diệp tràn đầy tội nghiệp, như thể Hứa Diệp sẽ không thể thoát khỏi sự kiểm soát của cô ta.

"Con hoàn toàn không phải con của Hứa Thượng, mà là kết tinh của tình yêu giữa mẹ và Thế Sâm. Con có nghĩ bố con có biết chuyện này không? Con có bao giờ nghi ngờ về cách anh ta đối xử với con trong mấy năm qua không?"

"Bố... thế nhưng..." Đầu óc Hứa Diệp vận chuyển nhanh chóng, nhớ lại những cảnh tượng trước đó, bỗng nhiên mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng.

Chẳng trách sau khi bố từ bệnh viện trở về, thái độ của bố đối với hai mẹ con lại thay đổi mạnh như vậy, e rằng lúc đó bố đã biết điều đó rồi.

Có bao nhiêu người đàn ông có thể chịu đựng được sự sỉ nhục và lừa dối trắng trợn như vậy?

Người đàn bà... đáng khinh này!

Khi nghĩ đến cha cậu chắc hẳn đã phải đau đớn vô cùng khi nhìn cậu nhiều năm đến như vậy, cậu cảm thấy vô cùng đau lòng cho bố, dù biết trong cơ thể kia đã không còn là người cha nguyên bản của cậu nhưng cậu vẫn cảm thấy đau lòng không thôi.

Nhưng tiếp theo đó là một niềm vui sướиɠ và sự phấn khích thầm kín.

Không phải cha con...

Không có quan hệ huyết thống...

Đây không phải là lσạи ɭυâи...

Nếu là đàn ông, cậu cũng có thể có cơ hội!

Còn việc bố cậu biết nhưng không nói cho cậu mà vẫn đối xử tốt với cậu như vậy, người đó rất muốn trở thành một người cha tốt, nhưng thật đáng tiếc...

Cậu còn muốn nhiều hơn thế nữa!

"Cha ruột của con, Hàn Thế Sâm, là chủ tịch tập đoàn Hải Dạ. Anh ấy là một người đàn ông rất ưu tú. Anh ấy không giống như tên khốn nạn Hứa Thượng chỉ biết đánh đập phụ nữ và trẻ con. Tiểu Diệp, mẹ là thật lòng muốn con sống thật tốt, dù là mẹ hay bố ruột của con, chúng ta sẽ đối xử tốt với con." Diệp Toàn đưa tay ra định chạm vào đầu Hứa Diệp nhưng lại bị cậu nghiêng đầu tránh đi. Ánh mắt trầm tĩnh, tiếp tục dụ dỗ.

"Đến lúc đó, con sẽ có thể mặc những bộ quần áo đẹp nhất, sống trong một ngôi nhà lớn và có riêng một chiếc xe hơi sang trọng. Chúng ta cũng sẽ đưa con đến những trường học tốt nhất để nhận được nền giáo dục tốt nhất và con sẽ sống một cuộc sống giàu sang thịnh vượng chưa từng có. Con muốn gì? Chúng ta đều có thể thỏa mãn con. Vậy Tiểu Diệp, con đi với mẹ nhé, cho mẹ một cơ hội để bù đắp cho con, được không?”

Diệp Toàn một tay ôm ngực, trên mặt lộ vẻ chân thành, mắt ngân ngấn nước. Phàm là ai còn có chút lưu luyến cùng ôn nhu đối với cô thì đều sẽ không khỏi động lòng.

“Cô muốn gì?” Hứa Diệp nhìn cô ta cố tình làm bộ, chán ghét vỗ vỗ vạt áo, như thể có thứ gì bẩn thỉu chạm đến, cậu ngước nhìn Diệp Toàn với vẻ mặt lạnh lùng và trào phúng, “Cô có thể cho tôi cái gì? Thứ tôi muốn, chỉ có một người có thể cho tôi.”

Nói xong, Hứa Diệp cầm cặp sách, xoay người sải bước rời đi, sau đó đột nhiên dừng lại, quay đầu hơi nhướng mày, nửa mỉa mai nửa đe dọa nói : “Sau này đừng đến tìm tôi nữa. Tôi không và cũng không hề muốn gặp lại cô, đừng có lãng phí thời gian của tôi, thà rằng cô dùng thời gian ấy đi lung lạc trái tim vị Tổng tài đại nhân đó của cô đi, nếu không, tôi không ngại cho hắn biết cô yêu "chồng cũ" của mình đến nhường nào đâu!”

“Con!” Diệp Toàn đập mạnh cốc cà phê trong tay xuống bàn, chất lỏng màu nâu đen bắn tung tóe vào góc váy trắng của cô ta.

Xem ra cô ta tựa hồ vẫn như hồi đó, dù có được chăm sóc chu đáo và hoàn hảo đến đâu thì cô ta cũng vẫn là một người phụ nữ đã có chồng và có con, không thể so sánh được với những cô gái trẻ tươi tắn tuổi đôi mươi kia được.

Nghĩ đến những người phụ nữ lúc nào cũng vây quanh Thế Sâm, Diệp Toàn cảm thấy vô cùng nóng nảy, khó chịu. Dù họ bao nhiêu tuổi cũng không thể sánh bằng sự quyến rũ của cô ta.

Huống hồ...cô là người duy nhất có thể thành công sinh đứa con thừa kế của Hải Dạ!

Tên nhóc vô ơn không biết tốt xấu này, đi theo tên cuồng bạo lực gia đình đó để làm gì, một tên khốn nạn rác rưởi nghèo rớt mồng tơi!

Không được, cô ta phải tìm cách diệt hoàn toàn người đàn ông đó, hoặc...

Chỉ cần nghĩ cách để anh ta chủ động đuổi Hứa Diệp đi, chỉ có cách này mới có thể hợp pháp khiến anh ta trả lại quyền giám hộ cho cô ta!

Hứa Diệp không biết trong đầu Diệp Toàn đang có tính toán gì, biết thì cậu cũng không có hứng thú, chỉ không ngừng ghê tởm khi Diệp Toàn luôn mang vẻ mặt ái mộ và lưu luyến khi nhắc đến Hàn... gì đó.

Chủ tịch?

Nghe thì có vẻ hắn ta là một kẻ rất có quyền lực, nếu có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, liệu cậu có thể giúp đỡ bố, thậm chí chăm sóc bố, để bố không còn phải ngày đêm mã hóa mà chỉ cần ở bên cạnh cậu.

Thôi thì vẫn là ở bên mình là tốt nhất, không cần đi đâu cả...

Không cần lo lắng về bất cứ điều gì ...

Nếu như vậy, liệu người đó có thể chấp nhận được mình hay không? Đến lúc đó, cho dù không chấp nhận, người đó cũng chỉ có thể bị cậu nhốt lại.

Dù sao bố vẫn luôn ở nhà và hiếm khi ra ngoài, chỉ cần sống cuộc sống của riêng hai người cùng bố thì việc bố ở đâu không quan trọng lắm…

__________________________________

"Con nói cái gì? Ta nghe không rõ, con định làm gì cơ?" Mộc Hi Thần ngừng gõ bàn phím, có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt.

Cái vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của hắn hóa ra lại dễ thương tới vậy. Lập tức Hứa Diệp bị vẻ mặt của hắn miểu sát, cậu nuốt khan một ngụm, đưa hai tay ra sau lưng, lau mồ hôi ướt đẫm trên tay, trầm giọng lặp lại : "Bố, con muốn thành lập công ty."

"Mở công ty? Con?" Mộc Hi Thần buông chiếc máy tính trong tay xuống, kéo Hứa Diệp lại gần, đưa tay sờ trán, "Không nóng, cũng không phát sốt, con đang nói nhảm gì vậy? Con năm nay mới bao lớn, chẳng phải bọn trẻ bây giờ đều muốn chơi sao? Dù con có hẹn hò, yêu đương hay có bạn gái thì bố cũng không phản đối, chỉ là, mở công ty ư?’’

"Và kể cả con mở được công ty đi nữa, con có biết công ty vận hành như thế nào không? Mở công ty cần bao nhiêu nhân sự? Con cần làm những dự án gì? Hoặc nói chính xác hơn thì... con cần bao nhiêu tiền? Con muốn mua thứ gì? Nói cho bố biết, bố sẽ mua cho con, con cứ mua đi, không cần lo lắng." Mộc Hi Thần vuốt tóc, trên mặt vẫn là ôn nhu mỉm cười, nhưng Hứa Diệp biết người này không tin cậu.

Im lặng một lúc, sau đó cúi người ngồi lên đùi người đàn ông, giơ tay quàng qua cổ hắn, ôm cả người hắn vào lòng. “Bố ơi, hôm nay con đã gặp mẹ.” Cậu tựa đầu vào cổ hắn, ngửi mùi sữa tắm tươi mát trên người hắn, cậu dần dần bình tĩnh lại.

"Hửm? Diệp Toàn?" Mộc Hi Thần ngừng vỗ lưng Hứa Diệp, hơi nheo mắt lại.

Khoảng thời gian này thoải mái đến mức hắn gần như quên mất bước ngoặt này. Chính là sau khi Hứa Diệp lại bị Hứa Thượng đánh một trận, điều này càng củng cố quyết tâm rời đi của thằng bé.

Nhưng bây giờ...

Hắn cúi đầu nhìn đứa nhỏ nép mình trong lòng hắn, có vẻ như nó sẽ không rời đi cùng với người phụ nữ mà nó gần như đã không còn có chút ký ức nào kia...

Nói một cách logic thì hẳn là như vậy, nhưng cốt truyện ban đầu còn ở đó, trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ Hứa Diệp thật sự sẽ bị người phụ nữ kia dụ dỗ?

Suy cho cùng, nuôi lâu như vậy, cho dù là thú cưng cũng sẽ nảy sinh tình cảm, huống chi là một đứa trẻ, cho nên hiếm khi hắn có chút bối rối, không thể bình tĩnh suy nghĩ.

Cảm nhận được sự cứng đờ của người đàn ông trong giây lát, Hứa Diệp lặng lẽ nhếch khóe miệng, xoa nhẹ cổ Mộc Hi Thần, sau đó ngẩng đầu lên, áp mặt vào má hắn cọ cọ, cử chỉ thân mật mà hắn sẽ không bao giờ cho phép, nay Hứa Diệp lại cọ cọ lưu luyến.

"Bố ơi, con không muốn sống với người phụ nữ đó. Những ngày có bố là những ngày con hạnh phúc nhất. Con không nỡ rời xa bố. Nhưng con nghe nói bạn trai hiện tại của người phụ nữ đó rất quyền lực. Con sợ hắn ta sẽ gây bất lợi cho bố, cho nên con nghĩ, nếu con có thể trở nên mạnh mẽ hơn thì con có thể bảo vệ bố chăng?!"

Nghe những lời nói chu đáo và ấm áp của tiểu tử này, vẻ mặt Mộc Hi Thần dần dịu đi, ôm chặt lấy cơ thể mảnh khảnh của Hứa Diệp, hắn thực sự cảm thấy có chút cô đơn khi không có Lão Công ở bên cạnh.

Nếu không phải hắn còn phải nuôi con, có lẽ hắn thật sự không thể sống ở thế giới này mà trực tiếp bước sang thế giới tiếp theo...

“Yên tâm, bọn họ đối với ta không hề có tính uy hϊếp, nhưng con còn nhỏ, chưa trưởng thành, còn chưa học xong, muốn mở công ty, dễ như vậy? Hãy học tập và rèn luyện bản lĩnh trong tương lai, sẽ có nhiều thời điểm con có thể xuất lực, lúc đó bố sẽ phải dựa vào con, đúng không?"

“Vâng!” Hứa Diệp gần như phục tùng lời nói của bố mình, trong lòng cảm thấy người này sao có thể tốt đến như vậy?

"Được rồi, con đã lớn như vậy rồi mà làm ra vẻ như một đứa con nít, còn không nhanh đi làm bài tập, tham vọng lớn như vậy, tất cả những gì ta dạy con đều nhét vào bụng chó hết rồi à? Đáng bị trừng phạt. Tối nay ăn cà rốt!" Mộc Hi Thần vỗ vào gáy Hứa Diệp, nhìn bộ dáng đẫm nước mắt của nó, đưa ra phán quyết.

"A! Chúng ta có thể không ăn cà rốt được không?"

"Trẻ không nên kén ăn. Dinh dưỡng không cân đối sẽ khiến trẻ chậm lớn."

“Nhưng bố cũng không thích ớt xanh mà!”

"Này, bạn nhỏ. Bạn có thể so sánh với tôi sao? Tôi đã cao 1m8 rồi, còn bạn cao bao nhiêu? Trông có khác gì một con gà con không? Người ta không biết còn tưởng ta khắc nghiệt với con, khiến con không đủ ăn!"

"..."

Sự ồn ào và náo nhiệt ngay lập tức xua tan làn sương mù mịt.

Dù không sợ cô đơn nhưng hắn vẫn mong có người đi cùng. Chắc hắn... bị Lão công nhà mình chiều hư rồi.

Nhân tiện, hắn ở đây lâu như vậy rồi, thậm chí còn dùng Internet để kiểm tra hầu hết những người có khả năng là lão công, kể cả nam chính, nhưng hắn vẫn như cũ không tìm thấy dấu hiệu nào cho thấy anh ấy có trên đời này, người đó có đi theo hắn chăng?

Nghĩ như vậy, nỗi đau nhói nơi trái tim trở nên day dứt khó có thể bỏ qua, Mộc Hi Thần đành phải ép mình chuyển hướng sự chú ý đi.

Diệp Toàn sao?

Hắn không có thời gian chú ý tới cô ta nên không ngờ cô ta lại rảnh rỗi tới đây nhảy nhót, lại còn dám xen vào giữa hai cha con hai người.

Khẳng định là cô ta đã cứu được lão phu nhân Thẩm gia và được nhận làm cháu nuôi.

Mặc dù con trai và con dâu của lão phu nhân Thẩm gia đều chết trong vụ tai nạn máy bay, nhưng có lẽ bà không ngờ rằng đứa con trai ngoan của bà đã nuôi tình nhân ở bên ngoài, và thậm chí còn sinh cho hắn ta một đứa con trai.

Tuy có chút nhục nhã nhưng đứa cháu này vẫn là người thừa kế có huyết thống chung với bà ta hơn là đứa cháu gái đỡ đầu này, chẳng phải cháu ruột sẽ thân cận với mình hơn sao?

Những thứ mà cô ta tưởng chừng như nắm trong tầm tay, bỗng một ngày chủ nhân thật sự xuất hiện. Không biết Diệp Toàn có thể chấp nhận được hay không?

Hắn rất tò mò nha...
« Chương TrướcChương Tiếp »