Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Sủng Văn

Chương 61: Hãy ở bên tôi đi (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
(*) Trong chương này có chứa một vài cảnh nhạy cảm, gây khó chịu cho người đọc, bạn nào không xem được, khuyến cáo hãy thoát ra trong yên lặng.

…______…

…Chương 4…

…______…

Những phòng khác.

Ở phòng của các cô gái. Bốn cô gái ngồi vây lại với nhau, đột nhiên cửa mở, một sợi dây có vẻ cứng cáp bay tới quấn lấy cô gái gần cửa nhất, kéo đi.

“Ah a—” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hoảng sợ hét lên.

Vị trưởng nhóm và Mục Thanh vội túm lấy cô. Mục Thanh nhanh chóng dùng dao, muốn cắt đứt dây leo kia thì bị cô gái có vẻ mặt hống hách ngăn lại: “Để cô ta hi sinh, chúng ta mới cơ hội thoát thân. Cô muốn chúng ta cùng chết à?”

“Cô ấy là đồng đội của chúng ta đấy! Sao chị có thể nói như vậy được chứ!!!” Mục Thanh tức giận.

“Hừ, đúng là nhiều lời.” Cô gái hống hách đạp vào bụng Mục Thanh, khiến cô ngã ra sau. Sau đó giật con dao, cắt vào tay vị trưởng nhóm, cô gái này ăn đau, buông tay.

“Đừ…ng… Cứu tôi…!!!” Cô gái tóc đuôi ngựa bị kéo đi.

Cô gái trẻ còn lại cười vui vẻ: “Haha… Để cô ta làm vật hi sinh, dâng hiến cho quái vật đó, chúng ta sẽ có con đường số… A”

Lời cô ta còn chưa dứt, một dây leo khác đã bay thẳng tới, đâm vào bụng cô ta, sau đó quấn lấy, trong nháy mắt, cô ta liền bị bóp nát. Căn phòng bỗng chốc nồng lên mùi tanh tưởi.

Vị trưởng nhóm và Mục Thanh sắc mặt trắng bệch mà bịt chặt miệng, cố gắng không để bản thân hét lên.



Phòng của nam chính và nam phản diện.

“Tôi không có hảo cảm với nam nhân mới đến hôm nay, anh ta có gì đó khá nguy hiểm.” Lãnh Dương đột ngồi trên giường, mở miệng nói: “Học trưởng, anh cảm thấy sao?”

Lam Tiễn hơi nhíu mày: “Tôi cũng giống cậu. Hàn Ân trước giờ chưa bao giờ đồng ý ngủ cùng người lạ. Hôm nay vậy mà chủ động ngủ với anh ta, chẳng biết là ý muốn của cậu ấy, hay do tên nam nhân lạ mặt đó uy hϊếp cậu ấy nữa.”

“Nhìn là biết hắn ta để ý học trưởng Lạc rồi. Mới vào liền mượn đồ, nói chuyện với anh ấy rồi, cũng không có mở miệng nói với chúng ta lấy một câu.” Lãnh Dương thấp giọng.

Lam Tiễn định nói cái gì, đột nhiên kính trên cửa sổ vỡ nát, sợi dây leo so với ban sáng còn lớn gấp ba lần vọt vào, muốn bắt lấy Lam Tiễn, anh vội vàng tránh ra.

Lãnh Dương nhanh chóng dùng một tay tóm lấy dây leo, mặc kệ gai nhọn đâm vào da thịt, y cầm dao cắt đứt một nửa dây leo, sau đó túm lấy Lam Tiễn, chạy ra ngoài. Vừa chạy ra ngoài, thì bắt gặp Mục Thanh và cô gái nhóm trưởng, cùng một cậu thanh niên khác đang chết đứng trước một loài hoa đỏ rực đầy răng sắc nhọn.

Lam Tiễn kéo Mục Thanh ra sau chính mình: “Cẩn thận một chút.”

“Học, học trưởng… Mọi người bị nó ăn cả rồi… Huhu…” Mục Thanh nhịn không được mà bật khóc.

“Học trưởng Lạc đâu?” Lãnh Dương lên tiếng hỏi.

Mục Thanh nức nở nói: “Mình không gặp anh ấy… Anh ấy giống như chưa từng rời khỏi phòng, phòng anh ấy nằm sau con quái vật đó…”

Mọi người nhìn căn phòng vẫn luôn đóng chặt cửa, những sợi dây leo vẫn luôn phiên luồn vào dưới khe cửa, sau đó, liền thấy một lượng dung dịch đỏ chảy ra khỏi khe cửa.

“Hàn Ân…” Lam Tiễn sắc mặt tái nhớt, không thốt lên lời. Lạc Hàn Ân vốn khá nhát, hiện tại một mình cậu ở riêng với kẻ xa lạ, lại gặp phải chuyện này, làm sao cậu ấy chịu nổi chứ!! Anh không nên rủ cậu đi cùng… Nếu không, Hàn Ân cũng sẽ không gặp chuyện như thế này!

Những sợi dây leo lần nữa vọt thẳng về phía bọn họ tấn công.

Lạc Hàn Ân hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

“Quả nhiên, máu của em ngon miệng hơn hẳn đám con người ngoài kia.” Clayhorn liếʍ môi, âm điệu từ tính mê hoặc, hắn không ngừng chuyển động: “Gọi tên tôi đi, Ân Ân.”

Lạc Hàn Ân mệt mỏi, sức lực cậu gần như bị vắt cạn rồi, cậu muốn ngủ quá…

“Ân Ân, trẻ ngoan thì phải nghe lời.” Clayhorn nhẹ nhàng nói: “Không nghe lời sẽ nhận phạt đấy.”

Nói rồi, những dây leo luồn tới, đánh mạnh vào mông cậu.

“Ư… Tôi đau… Clayhorn… Hức…” Lạc Hàn Ân kịch liệt lắc đầu, cố gắng nhúc nhích thân thể bị không chế: “Clayhorn… Làm ơn dừng lại…”

Giọng cậu nức nở gọi tên hắn, rồi cầu xin, nhưng nhìn thân thể mềm mại trước mắt, lí trí hắn không thể giữ được, càng không có ý định buông tha cậu.

【Tiểu Thống: Hảo cảm Clayhorn +20, hảo cảm hiện tại 62.】

“Bảo bối, đừng khóc nữa, tôi sẽ không làm em thất vọng.” Chất giọng Clayhorn trầm thấp, xoay người Hàn Ân, để cậu đối diện với mình, hắn cúi đầu liếʍ nhẹ nước mắt trên mặt cậu: “Hãy tiếp nhận tôi đi, tôi muốn từ thể xác lẫn linh hồn của em, thậm chí là tinh thần của em, đều phải tiếp nhận tôi.”

“Đừng mà… Làm ơn d…ừng lại, Clayhorn… Tôi chịu kh…ông nổi…” Thanh âm Lạc Hàn Ân ngắt quãng, rêи ɾỉ khóc nấc.

Clayhorn thấp giọng: “Xin lỗi, nhưng tôi nhịn không được.”

……

Hôm sau, Lạc Hàn Ân mơ màng tỉnh trong cơn sốt cao. Cả người cậu đau nhức đến mức, cử động một ngón tay cũng không thể! Đầu óc choáng váng mơ hồ, hoàn toàn không ý thức được mọi chuyện.

Clayhorn bước vào phòng, trên tay là một chén cháo nấm, hắn đến bên giường, sờ lên trán cậu.

Vẫn nóng quá. Nếu vẫn sốt cao thì nguy mất.

“Ân Ân?” Clayhorn ôn nhu gọi.

Trạng thái Lạc Hàn Ân không tỉnh táo, ánh mắt mơ hồ, không phản ứng hắn.

“Ân Ân, ngoan nào, dậy ăn một chút nhé. Nếu đến chiều em mà vẫn sốt, anh đưa em đến viện.” Clayhorn nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, để cậu ngồi trong lòng, hoàn toàn dựa lưng vào người hắn.

“Ngoan, mở miệng ăn một chút… Cẩn thận nóng…” Clayhorn rất kiên nhẫn mà dụ hống Lạc Hàn Ân.

Cậu ăn còn chưa được nửa chén, đã ở trong ngực hắn thϊếp đi. Clayhorn nhẹ nhàng ôm người nóng bỏng trong lòng, hôn nhẹ lên mặt cậu. Tay hắn nhẹ nhàng sờ qua những dấu vết trên người cậu, những dấu vết trong nháy mắt liền biến mất.

【Tiểu Thống: Hảo cảm Clayhorn +5, hảo cảm hiện tại 67.】





Bên ngoài.

Năm con người nằm sải lai trên hành lang thở dốc, những dây leo đêm qua khi tấn công lần thứ tư thì không gϊếŧ họ nữa, ngược lại coi bọn họ là vật chơi đùa giải trí thì đúng hơn, như kiểu mèo vờn chuột, nhưng lại không bắt.

Năm người ngồi dậy, định tìm cách ra ngoài thì cửa của một gian phòng mở ra. Clayhorn ôm Lạc Hàn Ân hôn mê ra ngoài, nhìn nhóm người ngồi bệch trên mặt đất, hắn lộ ra vẻ mặt ngây thơ: “Sao mọi người đều ngồi ở ngoài hành lang vậy?”

…________…

…Cảm ơn đã ủng hộ…
« Chương TrướcChương Tiếp »