Chương 64: Hãy ở bên tôi đi (7)

…Chương 7…

…______…

“Cô ta đâm tôi, tôi cũng không chết được. Em đỡ giúp tôi làm gì chứ!!” Clayhorn vừa thương vừa giận, gấp gáp nói tiếp: “Bảo bối, cố gắng nhịn đau một chút. Tôi giúp em chữa lành vết thương.” Clayhorn đặt cậu ngồi lên một tán hoa, sau đó cẩn thận rút dao ra.

“Tôi chỉ là… Không muốn, anh bị thương… Ah… Hức, đau quá…” Lạc Hàn Ân cắn môi đến bật máu, cậu đau đến mức cảm thấy khó thở. Trong nháy mắt, trước mắt cậu chỉ có một mảnh mơ hồ, muốn ngất đi.

【Tiểu Thống: Hảo cảm Clayhorn +3, hảo cảm hiện tại 92.】

“Học trưởng, anh vì cái gì đỡ cho hắn ta?! Hắn ta là kẻ gϊếŧ người… Anh không sợ chính mình cũng bị quy vào tội đồng loã sao?!” Mục Thanh nói như hét lên.

Lạc Hàn Ân nhấc lên mí mắt, gắng sức nhịn đau nói: “Không có chứng cứ, không thể tùy tiện buộc tội. Hơn nữa, chúng ta là kẻ xâm nhập địa bàn bất hợp pháp, con mồi thua cuộc, trở thành thức ăn, không phải lẽ đương nhiên sao…?”

“Hàn Ân! Cậu nói gì vậy hả?! Cái gì trở thành thức ăn là lẽ đương nhiên?!” Lam Tiễn thật sự muốn tiến đến kí đầu bạn thân ngốc nghếch này. Cậu có đang hiểu tình hình hiện tại không thế?! Anh nói: “Cậu là bị sốt đến đầu óc không tỉnh táo, hay là tên sát nhân này tẩy não cậu rồi hả?!”

“… Đừng gọi Clayhorn là sát nhân, ít nhất là khi anh ấy đang là người yêu của tôi…” Lạc Hàn Ân chịu không nổi nữa, cũng không muốn nghe họ nói nữa, vì thế mà thở dài trong lòng, nhắm mắt muốn ngủ: “Đừng nói nữa, tôi mệt quá… Im lặng… để tôi ngủ đi…”

Người yêu?! Ba người đần người khi nghe cậu nói vậy. Nhưng rất nhanh liền bị gọi trở về bởi giọng nói của Clayhorn.

“Ân Ân, em đừng ngủ. Tuyệt đối không được ngủ. Ân Ân, giữ tỉnh táo. Bảo bối!” Clayhorn đỡ lấy Hàn Ân sắp hôn mê đến nơi, liên tục gọi. Vết thương xuyên thủng bàn tay, còn thấy được cả xương, máu chảy ra không ngừng.

“Tôi mệt… Cho tôi ngủ chút, thôi…” Lạc Hàn Ân mơ hồ nói. Đầu cậu nhức quá, hình như cơn sốt lại tăng rồi.

“Ngoan, nghe lời tôi, em không được ngủ…” Clayhorn dụ hống nói. Không phải là hắn không cho cậu ngủ, chẳng qua, hắn lo lắng cậu ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa… Hắn sợ phải thấy điều đó.

Mục Thanh hoảng hốt nhìn cậu, mở miệng muốn nói: “Học trưởng…”

“Câm miệng. Đừng để tôi nghe thấy giọng cô.” Clayhorn nổi cáu: “Nếu không phải do cô, Ân Ân sẽ xảy ra chuyện sao?!”

Dứt lời, liền không chút nhân nhượng mà điều khiển dây leo, đánh văng cô vào tường. Lam Tiễn mắt thấy Mục Thanh sắp đập vào tường, liền chạy đến đỡ lấy cô.

Rầm!

“Ách—” Lam Tiễn hơi nhíu mày: “Không sao chứ?”

“Em, em không sao… Học trưởng, cảm ơn anh…” Mục Thanh ấp úng.

Clayhorn búng tay, một đoá hoa khác xuất hiện. Đoá hoa đó mở miệng, ngậm lấy bàn tay đang bị thương của Hàn Ân.

Lãnh Dương muốn xông đến, lại bị dây leo quấn lấy, trói chặt vào lan can, y trừng lớn mắt, tức giận: “Clayhorn! Anh đang làm gì anh Hàn Ân vậy hả?! Anh ấy cứu anh một mạng, anh còn định nuốt chửng anh ấy sao?!”

“Nuốt chửng? Ồ, ý kiến của cậu không tồi.” Clayhorn híp mắt, ánh mắt lạnh lùng quét qua ba người: “Nếu vào bụng tôi rồi, không ai có thể làm em ấy bị thương nữa.”

“Anh…!!” Lãnh Dương thật sự muốn đem người này chặt ra từng khúc, đem vất đi. Tên này còn là người không?! Ý nghĩ biếи ŧɦái vậy mà cũng nói được!!

“Clay… Clayhorn tiên sinh, học trưởng Lạc… Tôi thật sự xin lỗi, tôi, là tôi ngu ngốc, hành động mà không kịp nghĩ…” Mục Thanh loạng choạng đứng dậy, đi lại. Cô nhìn quần áo Lạc Hàn Ân nhiễm máu, sắc mặt trắng bệch nằm yên trong đám cây, cúi thấp đầu lắp bắp nói.

Clayhorn hoàn toàn không để ý đến Mục Thanh, hắn chuyên tâm kiểm tra nhiệt độ trên trán Hàn Ân. Cả người cậu nóng ran lên, hơi thở cũng nóng bỏng nặng nề. Clayhorn đau đầu, tay cậu, hắn có thể chữa trị, nhưng việc cậu phát sốt mãi không hạ, thì thật sự khó với hắn. Hắn không biết cách giúp cậu hạ sốt.

Lãnh Dương cố gắng thoát khỏi đám dây leo đang quấn chặt lấy mình, càng giãy thì càng quấn chặt.

Mục Thanh và Lam Tiễn cũng bị đám dây leo quấn lấy, lôi đi. Lạc Hàn Ân vì nghe tiếng hét của họ mà hơi nhíu mày, cậu mơ màng mở mắt, thấy ba người sắp bị hoa ngoặm mất, cậu vội đưa tay định nắm lấy tay hắn, thì phát hiện tay không cử động được, nhìn qua thì thấy tay mình bị một loài hoa kiểu dáng kì lạ ngậm lấy.

Lạc Hàn Ân: “……” Hình như đây là tay cậu bị dao đâm thủng mà… Sao lại, không thấy đau nữa nhỉ? Không đúng, hiện tại đây không phải vấn đề cần quan tâm!

“Clayhorn, anh buông tha cho họ đi, có được không?” Lạc Hàn Ân lên tiếng, mắt mong chờ nhìn hắn: “Ba người họ là người thân nhất của tôi, đừng gϊếŧ họ mà…”

…________…

…Cảm ơn đã ủng hộ…