Chương 74: Em sửu nhưng ta vẫn ái (8)

…Chương 8…

…_______…

Cửu Minh Đăng nghe lời này của Hoàng Ẩn, trầm thấp cười một tiếng, sau đó đưa tay sờ sờ đầu y. Hắn tuy không trả lời là có hay không cho y tham chiến, nhưng khi Hoàng Ẩn nhìn vào ánh mắt hắn, y cũng tự hiểu là hắn đã ngầm đáp ứng.

Ba ngày sau khi nhận tin tức Triều An quốc muốn xâm lược. Cửu Minh Đăng cũng không nói lại cho Thái hậu, mà là ngầm hội bàn với các đại thần trung thành bên mình: “Ngồi yên chờ giặc thì Châu Thiên quốc này quá xuẩn, không bằng đem quân đánh trước, diệt trừ mối hậu hoạ về sau.” Hơn nữa, ta còn muốn đem những tên đã khiến Hoàng Ẩn khổ sở bao năm qua về, đòi cả gốc lẫn lãi!

Tất nhiên, vế sau hắn chỉ nói trong lòng.

Các đại thần đương nhiên sẽ không phản biện, bệ hạ nói đúng, nếu chờ giặc đến xâm chiếm thì quả thật rất ngu muội. Không ai trong bọn họ muốn nước nhà rơi vào cảnh lầm than cả. Khi Cửu Minh Đăng còn là Thái tử, hắn đã lấy danh nghĩa vua cha, cho triệu tập các tướng sĩ, binh lính. Sau đó tự mình tham huấn cùng bọn họ ở biên cương. Cửu Minh Đăng thường xuyên xem xét khả năng, sở trường của từng người, mà đưa họ đến những nơi thích hợp cho việc huấn luyện.





Chi Hoàng Ẩn ngồi trên chiến mã, đi theo Thái úy Liêu Hạ - Người chỉ đạo, tập kích trên đất Triều An, đánh tan quân Triều An.

Tam hoàng tử là người chỉ đạo quân lần này, vì không kịp trở tay mà quân hắn thua tan tác. Hắn đứng dưới đất nhìn hơn một nửa quân gục trên mặt đất, nhuốm đầy huyết hồng, vẻ mặt hắn vô cùng tức giận với quỷ kế của Châu Thiên quốc: “Các người không đáng mặt quân tử! Dùng kế đánh lén hèn hạ như vậy!”

“Tam hoàng tử, chiến tranh không có hai chữ quân tử. Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, ngài không phải không biết, đúng không?” Chi Hoàng Ẩn mang mặt nạ che gần hết khuôn mặt, nhìn tam hoàng tử một thân chật vật mà lòng không chút dao động nào.

“Ngươi…!!” Tam hoàng tử tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Sĩ khả sát, bất khả nhục. Chẳng lẽ một người như tam hoàng tử đây lại muốn mất mặt với vua cha của mình sao?” Chi Hoàng Ẩn cố ý khích tướng.

Thái úy Liêu Hạ hơi nhướn mày nhìn Chi Hoàng Ẩn một cái. Người này chính là nhân cơ hội ‘Trêu chọc’ tam hoàng tử của Triều An. Nhưng mà bệ hạ nói qua, cho phép Chi Hoàng Ẩn tùy tiện xử trí nếu thắng trận, vì thế hắn cũng không lên tiếng.

“Chết tiệt!” Tam hoàng tử nổi giận, hận không thể ngay lập tức lấy đầu tên độc mồm độc miệng đó xuống.

Ngay lúc này, phía xa vang lên tiếng vó ngựa, một đoàn quân khác chạy đến.

Tam hoàng tử quay đầu, thấy quân mình thì liền vui mừng, nở nụ cười đầy đắc ý: “Ha ha ha, viện binh của ta đến rồi! Viện binh của ta đến rồi! Các ngươi chỉ mang theo một trăm vạn quân, để ta xem các ngươi lần này như thế nào toàn mạng trở về!”

Lục hoàng tử đến nơi, liền nhảy xuống ngựa, đỡ tam hoàng tử đứng dậy, vội vàng cùng hoảng hốt nói: “Tam ca, cả thành đã bị bao vây rồi!”

Tam hoàng tử nghe vậy, trợn tròn hai mắt, lắp bắp: “Ngươi… Ngươi nói cái gì?!”

Lục hoàng tử điều chỉnh nhịp thở, giải thích: “Bọn chúng dùng kế dương đông kích tây, cho quân đánh vào thành phía Bắc chỉ là đánh lạc hướng. Sau đó dẫn một đoàn quân lớn khác men theo phía Nam, đi qua năm con sông, trực tiếp đánh thẳng vào cung. Phụ hoàng đưa cho đệ lệnh bài, dẫn theo đoàn quân viện trợ nhằm giúp huynh.”

Tam hoàng tử quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Chi Hoàng Ẩn: “Mặt nạ, tất cả đều là kế của ngươi, có đúng không?!”

Trước nay Châu Thiên quốc nhân lực tuy nhiều, nhưng tác chiến vô cùng kém thông minh. Tại sao đột nhiên lại từ yếu thành mạnh? Còn xuất hiện đâu một tên mặt nạ lai lịch bất minh?

Chi Hoàng Ẩn hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ ta không hiểu ngươi nói gì hết mà nhìn hắn.

Điều này càng làm tam hoàng tử nóng máu. Hừ, tên này đúng là khinh người quá đáng! Tam hoàng tử đẩy lục hoàng tử sang một bên, leo lên lưng ngựa, nâng kiếm ra lệnh: “Các người mau chóng bắt tên mang mặt nạ cho ta, nhớ phải bắt sống, còn lại gϊếŧ đi.”

Lục hoàng tử có chút không hiểu, sao lại muốn bắt sống địch? Lại chỉ bắt mỗi tên bí ẩn đó! Hừ, chẳng lẽ tên này câu dẫn tam ca? Quả nhiên đều là tiện nhân, cùng Chi Hoàng Ẩn đã chết hai năm trước không khác gì nhau!

Còn chưa khởi binh, xung quanh bọn hắn đã bị bao vây. Một giọng nói trầm thấp vang lên: “Muốn bắt người của ta? E rằng các ngươi không có cơ hội đâu.”

Dứt lời, liền cho người ném đầu hoàng đế của Triều An xuống mặt đất, làm nó lăn mấy vòng: “Triều An quốc của các người, tới lúc phải đổi chủ rồi.”

Phong thái này của Cửu Minh Đăng khiến Chi Hoàng Ẩn cũng phải ngẩn người. Đây là lần đầu tiên y thấy được vẻ mặt đẹp đẽ, nhưng tàn bạo này của hắn.

“Phụ hoàng…!!”

“Hoàng thượng…!!!”





Sau khi đánh toàn bộ quân Triều An, khống chế cả triều đình. Cửu Minh Đăng truyền lệnh để Thái úy Liên Hạ cùng một ngàn vạn binh mã ở lại thâu tóm, sau đó đưa những người còn lại trở về nước. Còn bắt sống tam hoàng tử cùng lục hoàng tử mang về theo, hai tên này cần phải trừng trị thích đáng, chỉ có như vậy mới lấy lại được công bằng cho Ẩn nhi.

Cửu Minh Đăng muốn đưa Chi Hoàng Ẩn về cung trị thương, nhưng y nhất quyết muốn đến chỗ gia gia mình, hắn không lay chuyển được, đành theo y đến phía Bắc.

Dừng chân tại một tửu lâu, Cửu Minh Đăng cho phép bọn họ nghỉ ngơi mấy ngày, mới tiếp tục trở về.

Trong phòng.

“Chân đệ ổn không? Ta gọi thái y cho đệ nhé?” Cửu Minh Đăng cẩn thận nắn bóp chân y, thấp giọng hỏi. Cơn nhức ở chân Tiểu Ẩn vốn đang tái phát, giờ lại đi đường dài như vậy, còn cưỡi ngựa cầm kiếm. Hắn rất sợ y chịu không nổi.

“Đa tạ ý tốt của huynh. Chân ta đã ổn từ hai hôm trước rồi, giờ chỉ hơi nhức xíu thôi, tránh vận động mấy ngày liền tốt rồi.” Chi Hoàng Ẩn cười nhẹ nói.

Cửu Minh Đăng nhìn chằm chằm môi y, thấy y cười liền bất giác đỏ mặt. Hắn hít sâu một hơi, hơi cúi đầu xuống, muốn kiềm chế ý muốn hôn y. Đột nhiên cảm nhận được trên trán có bàn tay mát lạnh đặt lên, kế tiếp là nghe được âm thanh nhẹ nhàng của Hoàng Ẩn: “Bệ hạ, huynh bệnh à? Sao mặt đỏ vậy?”

“Ta…” Cửu Minh Đăng hơi chần chừ, nói: “Tiểu Ẩn, ta hôn đệ được không?”

…_______…

…Cảm ơn đã ủng hộ…