Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Sủng Văn

Chương 75: Em sửu nhưng ta vẫn ái (9)

« Chương TrướcChương Tiếp »
…Chương 9…

…_______…

“Um… Bệ hạ, được rồi… Ta khó thở.” Chi Hoàng Ẩn bị hôn đến cả người như mất sức, muốn thoát ra, nhưng lại bị hắn giữ chặt.

Cửu Minh Đăng buông lỏng một chút, bế Chi Hoàng Ẩn ngồi lên đùi, lại ép y mở hai chân ra, để hai chân y kẹp lấy hông mình. Đưa tay giữ lấy sau ót y, một lần nữa hôn sâu.

“Ân… Bệ hạ! Ngài… Muốn làm gì hả?” Chi Hoàng Ẩn né tránh nụ hôn, chống hai tay vào bả vai hắn, đẩy ra giữ khoảng cách.

“Em đã đồng ý cho ta hôn, vì sao còn trốn tránh?” Cửu Minh Đăng vỗ vỗ mông Chi Hoàng Ẩn, thấp giọng nói bên tai y.

“Nhưng đã nói chỉ hôn một cái…”

“Ta có đáp ứng sao? Hmm?” Cửu Minh Đăng mỉm cười hỏi lại.

“Ngài…!!” Chi Hoàng Ẩn cãi không lại. Hắn quả thực không có đáp ứng chỉ hôn y một cái… Chi Hoàng Ẩn vừa tức giận, vừa xấu hổ: “Hừ, không nói chuyện với ngài nữa, ta đi ngủ!”

“Tiểu Ẩn, khoan ngủ. Cùng ta làm một việc, làm xong ta liền cho em ngủ.” Hắn một bên nói, một bên tay đã không an phận luồn vào áo, sờ sờ thắt lưng y.

“Bệ hạ, đừng rộn.” Chi Hoàng Ẩn ngăn lại tay hắn.

Cửu Minh Đăng ngậm lấy vành tai y, khẽ cắn: “Tiểu Ẩn, ngoan một chút.”

“Ư…” Chi Hoàng Ẩn hơi nhăn mày.

Cửu Minh Đăng hôn môi y một cái, trượt xuống cổ, cắn mạnh.

“Á…” Chi Hoàng Ẩn đau đến thiếu chút nữa bật khóc, mắng: “Cửu Minh Đăng, huynh là cẩu sao?!”

Cửu Minh Đăng im lặng không đáp, trực tiếp đè y xuống giường, chậm rãi kéo y phục y xuống. Chẳng mấy chốc, Chi Hoàng Ẩn đã trần trụi trước mặt Cửu Minh Đăng, y hoang mang, vối chống hai tay lên bả vai hắn, một lần nữa dùng sức đẩy ra nhưng không được.

“Này, ngươi nói xem. Hoàng thượng sao lại vào phòng của người mang mặt nạ. Còn đích thân mang thau cùng khăn tắm cho y?” Một binh sĩ lén lút nghe trộm bên ngoài, nhỏ giọng hỏi những người bên cạnh.

“Đó là ngươi không biết, ảnh Nhất nói bệ hạ còn đi cuốc đất cày ruộng, còn bóp chân cho y khi bệnh tái phát nữa đấy. Việc tắm cho y là chuyện thường thôi.” Một người khác nói.

“Các ngươi có nghĩ bọn họ sẽ phát sinh chuyện khác không?”

“Ê, hình như ta nghe tiếng động…”

“Tránh ra chút, ta cũng muốn nghe động tĩnh trong phòng…”

“Ưm… Hức, Cửu Minh Đăng, huynh cút cho ta…” Chi Hoàng Ẩn nức nở.

“Em nhỏ tiếng một chút, đang có người nghe trộm bên ngoài đấy.” Cửu Minh Đăng liếʍ nhẹ tai y, lại nhỏ giọng nói: “Hay là em muốn cho mọi người biết, tôi là của em? Hmm?”

“Ư……” Chi Hoàng Ẩn lắc lắc đầu, cả người run lên. Bỗng nhiên, y cảm nhận được điều gì, lắc hông muốn thoát khỏi hắn: “Không, không được thắt…”

Cửu Minh Đăng đỡ lấy thân thể sắp gục xuống của Chi Hoàng Ẩn, thấp giọng nỉ non: “Tiểu Ẩn… Hãy cùng ta tạo một gia đình hoàn chỉnh đi.”





Trưa hôm sau, Chi Hoàng Ẩn tỉnh lại với cái eo đau nhức: “Ách… Đau…”

Y cảm thấy bản thân như đến tuổi mạo điệt.

“Em tỉnh rồi sao? Nào, dậy rửa mặt rồi uống chút thủy, sau đó ta đưa em đi ăn.” Cửu Minh Đăng tinh thần phấn chấn, cười tươi rói bước vào nói.

Chi Hoàng Ẩn liếc hắn một cái, nằm xuống chùm chăn lên đầu xoay mặt vào tường.

“……” Cửu Minh Đăng nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Em giận ta sao? Hay em đau ở đâu? Ta giúp em xoa xoa được không?”

Tuy là hỏi, nhưng hắn vẫn đưa tay xoa bóp eo và chân cho y. Sau một lúc, Minh Đăng vẫn không thấy Hoàng Ẩn phản ứng lại, bèn kéo chăn ra bế y ngồi lên đùi, để y dựa lưng vào lòng ngực mình, thấp giọng: “Tiểu Ẩn, em nên ngoan một chút.”

Chi Hoàng Ẩn thực sự muốn nổi giận. Ngoan cái đầu nhà ngươi á! Hành ta thành ra thế này còn bảo ta nên ngoan một chút?! Cố nuốt cục tức trong bụng, hừ, đợi y khoẻ đi, y nhất định phải trả thù! Đương nhiên y không ngốc mà mắng ra ngoài, y có bị ngáo mới dám đi mắng thẳng mặt hắn. Vì thế chỉ có thể ai oán nói: “Mông ta đau.”

“……” Cửu Minh Đăng hơi ngạc nhiên, lại bật cười, không nói không rằng bọc chăn lên người y, bế y theo kiểu công chúa định đi xuống lầu.

“Huynh đưa ta đi đâu…?” Chi Hoàng Ẩn ôm cổ hắn, vội hỏi. Đừng nói người này định đem y xuống lầu trong bộ dạng này đấy!

“Xuống lầu a, em bảo mông đau, không thể di chuyển mà.” Cửu Minh Đăng khó hiểu nói.

Chi Hoàng Ẩn hắc tuyến nổi đầy đầu: “Huynh nghĩ những người bên dưới sẽ nghĩ gì khi ta trong bộ dáng này chứ?!”

Cửu Minh Đăng nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Vậy em muốn thế nào?”

“Ta đương nhiên muốn thay y phục! Huynh chẳng lẽ muốn mọi người nhìn ta với bộ dạng tàn tạ thế này sao?!”

Cửu Minh Đăng hiện tại mới nhận ra, y phục trên người Hoàng Ẩn chỉ là đồ ngủ, lại có chút xộc xệch… Hắn đặt y xuống giường, ho khan ngượng ngùng cười: “Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn.”

Nói xong hắn liền đi ra ngoài, phân phó người mua một y phục vừa với người y.

.

Chi Hoàng Ẩn từ đầu tới chân đều là bạch y, chiếc mặt nạ cũng màu bạc, nếu ở giữa tuyết dày thế này, chắc chắn sẽ như người vô hình. Chẳng qua y lại đang nằm gọn trong tay của một nam nhân một thân hắc y, mà người này lại là người đứng đầu thiên hạ, ngược lại, lại trở nên nổi bật.

Chi Hoàng Ẩn bị người người nhìn mà xấu hổ: “Huynh, thả ta xuống đi…”

“Ta đã nói với bọn họ là em bị trật chân, đi không được, nên mới cần ta ôm.” Cửu Minh Đăng hôn nhẹ lên trán y, cười: “Vì vậy em yên tâm, bọn họ sẽ không dám có bất kỳ nghị luận nào đâu.”

“Nhưng…”

“Không phải em muốn gặp gia gia của em sao?” Cửu Minh Đăng thấp giọng: “Để ta ôm em đi, đừng khiến bá bá nghĩ lung tung.”

“……” Bệ hạ, ngài ôm ta như vậy, mới càng tăng thêm hiểu lầm, có được không?!







Làng Ngư Sơn - Ba tháng sau.

“A Hoàng, dạo này ta thấy ngươi hay ôm bụng, khó chịu ở đâu sao?” Lão Điền quan tâm hỏi.

“Chắc dạo này tiểu bối ăn hơi nhiều, không sao đâu gia gia.” Chi Hoàng Ẩn mỉm cười nói.

“Ừ, chú ý một chút, khó chịu thì nói ta biết.” Lão Điền gật đầu, ân cần nói.

“Vâng, tiểu bối nhớ rồi ạ.” Chi Hoàng Ẩn đáp, sau đó cầm bát thóc ra ngoài cho gà ăn.

Y đang chơi với gà thì một ảnh vệ xuất hiện: “Tiểu Hoàng, ngươi đang làm gì vậy?”

“Ta cho kê ăn.” Hoàng Ẩn nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi hôm nay lại đến, muốn gặp người hay đưa đồ?”

“Ngoài ngươi thì ta có thể gặp ai?” Ảnh vệ khẽ cười, lại nói: “Mà này, ta hỏi chút. Ngươi không thích bệ hạ sao?”

Từ khi trở lại hoàng cung, bệ hạ không nở một nụ cười. Thái hậu phạm tội phản quốc, nhưng để tránh làm mất lòng dân, bệ hạ cho tạm nhốt Thái hậu vào lãnh cung, ép uống rượu độc. Còn hai người đã từng là tam hoàng tử và lục hoàng tử của Triều An quốc thì lúc nào cũng bị bệ hạ dần cho một trận, cho đánh đến mức cả tự tử cũng không dám.

“Ta thích ngài mà…” Chi Hoàng Ẩn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà ta sợ hoàng cung, ta thích cuộc sống như bây giờ hơn…”

Ảnh vệ hai mắt sáng rực, hắn chỉ nắm bắt trọng điểm là câu y nói thích bệ hạ. Vì thế rất vui vẻ nói có việc cần rời đi, sau đó chạy mất, để Hoàng Ẩn ngây ngốc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Ngồi thêm một lúc, Hoàng Ẩn định đi tắm cho mấy heo con thì cơn choáng ập tới, khiến y không kịp định hình, ngã xuống.

Đợi đến khi tỉnh lại, đã thấy gương mặt lo lắng của lão Điền, y chống tay ngồi dậy: “Gia gia, tiểu bối làm sao vậy?”

“A Hoàng…” Điền Tư khó mà nói thành lời: “Ngươi mang thai rồi…”

…________…

…Cảm ơn đã ủng hộ…
« Chương TrướcChương Tiếp »