Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Sủng Văn

Chương 76: Em sửu nhưng ta vẫn ái (10)

« Chương TrướcChương Tiếp »
…Chương 10…

…_______…

“Ngươi vừa nói, Tiểu Ẩn thích ta?” Cửu Minh Đăng ngừng phê duyệt tấu chương, nhìn ảnh vệ hỏi lại.

“Thần chắc chắn không nghe lầm. A Hoàng chính mình nói thích bệ hạ. Chẳng qua…” Ảnh vệ dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Chẳng qua là y không muốn sống ở chốn cung đình.”

Cửu Minh Đăng nghe thế thì rơi vào trầm tư. Tiểu Ẩn của hắn sợ cuộc sống trong cung, hắn không phải không biết. Bản thân hắn cũng hoàn toàn không muốn ép buộc y phải sống ở nơi toàn đấu đá tranh chấp thế này, y đã chịu quá nhiều thương tổn rồi. Mà nước nhà lại không thể một ngày không vua… Hắn, nên làm sao mới tốt đây?





“Hài tử trong bụng ngươi vẫn là không nên giấu thì hơn, sớm nói cho bệ hạ, dù sao đó cũng là cốt nhục của ngài ấy.” Lão Điền đưa cho y một cốc nước, nhẹ giọng nói.

“……” Chi Hoàng Ẩn im lặng không đáp. Y nên nói thế nào? Chẳng lẽ chạy đến trước mặt hắn nói ‘Ta đã mang cốt nhục của ngươi. Ngươi phải cùng ta chịu trách nhiệm!!’ Nói vậy có khi bị cho là phạm tội khi quân, hắn cho người chém đầu y và gia gia thì phải làm sao bây giờ?

“Hoàng thượng không phải ngụy quân tử, hơn nữa ngài ấy cũng đặc biệt ưu ái, đối ngươi vô cùng tốt, không phải sao? Ta tin ngài ấy sẽ không trốn tránh trách nhiệm.” Lão Điền như hiểu được suy nghĩ ngốc nghếch của y, lại đưa tay xoa đầu y nói: “Nhưng mà, nếu ngài ấy thật sự không nhận, không sao cả, luôn có gia gia ta ở phía sau nâng đỡ ngươi, thương ngươi.”

“Gia gia…” Chi Hoàng Ẩn cảm động đến bật khóc, y ôm lấy Điền Tư nức nở.

“Ơi, ta đây.” Lão Điền nhẹ nhàng vỗ lưng y: “Ngoan, đừng khóc nữa, sẽ làm đứa bé không vui theo đấy… Hiện tại phải chú ý nhiều hơn.”

.

.

Hai tháng sau.

Cửu Minh Đăng rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi, liền bắt thái giám trông coi hoàng cung, còn chính mình thì chạy đến làng Ngư Sơn tìm Chi Hoàng Ẩn.

Gần nửa năm hắn đã không thể gặp y, mặc dù có nói chuyện với nhau qua thư, nhưng hắn vẫn rất nhung nhớ.

Hắn đến làng Ngư Sơn vừa vặn là nửa đêm, xung quanh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển, tiếng chim trời…

Cửu Minh Đăng nhìn cửa đóng chặt, nghĩ một lúc, liền quyết định trèo rào vào. Ảnh vệ hai mắt trợn tròn, nói nhỏ: “Chủ tử, người làm gì? Xâm nhập nhà dân là bất hợp pháp đấy.”

Cửu Minh Đăng không hài lòng câu nói của ảnh vệ, liền phản bác: “Ta khi nào thì xâm nhập bất hợp pháp? Ta đang vào nhà thê tử tương lai mà.”

“……” Nếu đúng là thế thì ngài làm ơn đường đường chính chính mà đi, leo rào làm cái gì?! Ảnh vệ thân cận gào thét trong lòng, không dám nói ra.

Sau khi Cửu Minh Đăng thành công lẻn vào trong, liền đi đến bên giường, ngắm nhìn con người đã khiến hắn nhung nhớ mấy tháng trời. Đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang say ngủ, lại ngứa tay nhéo nhẹ.

“Ưm…” Chi Hoàng Ẩn hơi nhíu mày.

Cửu Minh Đăng giật mình, vội buông tay lùi ra sau. Thấy y vẫn chưa bị đánh thức, bèn thở phào nhẹ nhõm. Hắn một lần nữa đi lại, cởi giày ra, cẩn thận trèo lên giường, nằm bên cạnh ôm y vào lòng.

Ta thật sự nhớ em quá.

Thật mong có thể nhanh chóng đem em về, luôn đặt bên cạnh ta.

Còn ảnh vệ nào đó, chỉ có thể mò xuống chuồng heo chống cái lạnh. Nằm cạnh heo mẹ, hắn cảm thấy số phận mình thật quá ư là bi đát.

Sáng hôm sau, Chi Hoàng Ẩn cảm thấy bản thân như đang nằm trong vòng tay của người khác, vì thế mà thế giật mình tỉnh giấc. Cửu Minh Đăng cảm thấy y giật mình, vì thế cũng tỉnh lại nhìn y, nhỏ giọng quan tâm: “Em gặp ác mộng sao?”

Chi Hoàng Ẩn hai mắt mở lớn, không nghĩ bản thân vừa mở mắt đã thấy Cửu Minh Đăng, người mà y đang cố gắng tìm cách trốn tránh, chưa biết phải đối mặt thế nào: “Sao huynh lại ở đây…?!”

“Sao ta không thể ở đây? Chẳng lẽ em lại không chào đón ta?” Cửu Minh Đăng làm ra bộ mặt đáng thương, nói dối không chớp mắt: “Ta vừa từ biên cương trở về đêm qua, đi qua đây nên mới muốn thăm em một chút… Ta nhớ em lắm, cho ta ôm một lúc để đỡ mệt đi, được không?”

Vẻ mặt của hắn rất giống với cún con đang cầu được yêu thương. Tuy không rõ hắn nói thật hay nói dối, nhưng nhìn dáng vẻ này của hắn cũng khiến Chi Hoàng Ẩn khó lòng từ chối, đành gật đầu, đồng ý để hắn tùy tiện ôm.

“Ta cảm thấy em hình như có chút đầy đặn, bụng có chút nhô ra nè?” Cửu Minh Đăng tò mò sờ nhẹ bụng y, đùa vui nói: “Giống như em đang mang hài tử trong bụng trong mấy tháng đầu vậy.”

Vừa nghe lời này của hắn, thân thể Chi Hoàng Ẩn cứng đờ. Người này có cần nói câu nào là chết câu đó như vậy không. Nếu không phải hắn thấy được vẻ mặt cười đùa, y còn cho rằng hắn đã biết sự thật đấy.

“Bệ hạ, ta muốn rời giường… Có thể buông ra một chút không?” Chi Hoàng Ẩn cẩn thận hỏi. Sau đó thấy sắc mặt hắn hơi thay đổi, vội nói: “Sau khi làm xong việc, ta lại để ngài ôm, có thể chứ? Ngài sẽ không rời đi ngay mà, đúng không?”

Cửu Minh Đăng hôn nhẹ lên trán y, khẽ cười: “Ta cũng không có tức giận, em sao mà sốt sắng, hoảng loạn quá.”

Chi Hoàng Ẩn sắc mặt hồng lên, có chút xấu hổ. Vội đẩy nhẹ hắn ra, chạy ra sau nhà. Cửu Minh Đăng lắc đầu cười bất đắc dĩ, cũng rời giường bước ra ngoài.

“Chủ tử, ngài dậy rồi.” Ảnh vệ thấy chủ tử đi ra, liền đi lại chào.

Cửu Minh Đăng làm bộ che lại mũi, tỏ vẻ chán ghét: “Khϊếp, ngươi đêm qua chui vào đâu ngủ mà hôi thế?”

Ảnh vệ nước mắt chảy ngược vào trong, ủy khuất giải thích: “Đêm qua có mưa, thần chỉ còn cách mượn chuồng heo nhà A Hoàng… Bệ hạ, ngài làm ơn đừng chán ghét thần như vậy a. Thần ra sông tẩy ngay đây.”

.

.

Ảnh vệ vừa đi không lâu, thì Hoàng Ẩn đi ra với khăn mỏng quàng trên cổ, đầu tóc còn vương một chút nước, y cầm khăn lau lau, nghiêng đầu nói: “Huynh vào rửa mặt chút đi, đợi ta nấu xong bữa sáng thì cùng ăn.”

Cửu Minh Đăng sát lại, cắn nhẹ lên vành tai y, trầm thấp nói: “Hảo.”

Chi Hoàng Ẩn nhìn bóng lưng hắn rời đi, đưa tay sờ sờ nơi hắn vừa cắn, hai má hồng lên. Ách! Sao y cứ bị ngượng bởi hành động thân mật này của hắn thế chứ!

…*…

“Hoàng thượng ghé thăm, chúng ta không kịp ngân đón, thật sự có lỗi quá.” Lão Điền nở nụ cười, nhiệt tình lấy rượu đã ủ mấy chục năm mời hắn: “Nào, để lão mời ngài một ly.”

Cửu Minh Đăng cười nhẹ: “Bá bá không cần tỏ vẻ kính nể như thế, ta đã nói rồi, cứ xem ta là tiểu bối mà đối đãi là được.”

Chỉ cần là người mà Tiểu Ẩn tôn trọng, kính nể, hắn cũng đều sẽ tôn trọng. Huống chi, vị bá bá này là người đã cứu và cưu mang Tiểu Ẩn, để y và hắn có cơ hội gặp nhau chứ.

“Nếu bệ hạ đã nói vậy, lão Điền ta không thể không tuân theo.” Điền Tư đã có chút say, cười nói.

Cửu Minh Đăng cũng cười đáp, lại nhìn sang Hoàng Ẩn nãy giờ không nói một lời, mà những món y ăn cũng đều rất thanh đạm, hơn nữa cũng không uống giọt rượu nào. Hắn nhớ mấy tháng trước, khi ở tửu lâu chơi, y uống cũng tốt lắm: “Tiểu Ẩn, em không uống rượu sao?”

“Ừm, trong người ta không khoẻ, hiện không thể uống rượu.” Chi Hoàng Ẩn giải thích.

“Không khoẻ? Em đau ở đâu, mau nói ta biết. Ta đưa thái y cho đến khám cho em. Chân đau sao? Bụng khó chịu? Hay là đầu choáng váng?” Cửu Minh Đăng vẻ mặt tràn ngập lo lắng, đưa tay sờ trán sờ người y xem có nóng không.

“A Minh à, ngươi sao lại lo lắng cho A Hoàng thế? Ngươi thích tiểu bối nhà ta à? Hả…? Nhưng mà… Nhưng mà ngươi không có cửa đâu…” Lão Điền say rượu, bắt đầu nói luyên thuyên.

Thần sắc Cửu Minh Đăng nháy mắt trầm xuống. Không có cửa? Ý gì?

Lão Điền: “Ngươi a…? Đến sớm một chút là được rồi. Trong bụng A Hoàng đang mang hài tử a, ta sắp có cháu bồng… Tuyệt thật…”

Gân tay trên tay Cửu Minh Đăng nổi lên, kiềm nén sự tức giận sắp tuôn trào. Chi Hoàng Ẩn hoảng hốt. Gia gia say rượu nói lung tung như thế, nếu y không lập tức biện minh, chắc chắn làng này coi như tiêu.

“Bệ hạ…” Chi Hoàng Ẩn nhỏ giọng gọi hắn.

“Em thật sự mang thai?” Cửu Minh Đăng nhìn y chằm chằm.

Chi Hoàng Ẩn lưỡng lự, lại thở dài một hơi: “Đúng vậy, ta đã mang thai.”

“Em…!!” Cửu Minh Đăng siết chặt lấy bả vai y: “Nói ta biết, đó là nhi tử của ai?”

“……”

“Nói!” Cửu Minh Đăng sắc mặt càng lúc càng không tốt.

“… Nếu ta nói đó là con ngài, ngài tin không?” Chi Hoàng Ẩn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi.

Ngọn lửa trong người Cửu Minh Đăng đang bùng cháy, đột nhiên bị một gáo nước lạnh tạt cho tắt ngúm. Hắn ngốc ngốc hỏi lại: “Con của ta?”

“Vâng.” Chi Hoàng Ẩn cẩn thận giải thích: “Ngày hôm đó… Nói tóm là, sau khi về đây ba tháng, ta bị ngất trong lúc làm việc, lần đó là gia gia phát hiện ta mang thai. Đương nhiên trong thời gian trước đó, ta không có tiếp xúc thân mật với ai khác.”

Cửu Minh Đăng nghe xong, trong lòng nhảy nhót tưng bừng: “Tiểu Ẩn, ta đương nhiên sẽ tin tưởng lời nói của em. Ta hiện tại rất vui…”

Hắn ôm chặt lấy y, kiềm nén ý muốn bế y xoay vòng vòng tung hô. Bảo bối của hắn đang mang cốt nhục của hắn đó! Như vậy cơ hội hắn có thể đem y về giấu đi càng lớn rồi. Ơ, nhưng mà lỡ như y không cho hắn nhận con, vậy phải làm sao?

Không được! Tuyệt đối không thể để việc này xảy ra! Cửu Minh Đăng nhìn y đe doạ: “Tiểu Ẩn, ta nói cho em biết. Nếu em không cho ta nhận con, ta lập tức chết cho em xem.”

Chi Hoàng Ẩn: “? !”

…________…

…Cảm ơn đã ủng hộ…
« Chương TrướcChương Tiếp »