Chương 3: 3 Nữ thần trường quý tộc

Có điều...

Cố Duyệt hơi rũ mi xuống, che đi ý cười giảo hoạt trong đáy mắt.

Như vậy...càng thuận lợi cho kế hoạch sau này của cô.

Cố Duyệt hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ đã được mở sẵn, nhẹ giọng nói: "Tôi biết.""

Sắc mặt cô còn hơi tái nhợt vì bệnh, mái tóc buông xõa cũng có chút hỗn độn, trên người mặc đồ bệnh nhân, thân hình cô vốn đã gầy, kích cỡ đồ bệnh lại hơi lớn, nhìn có vẻ rộng thùng thình, càng lộ ra dáng người mảnh khảnh đơn bạc, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào người cô, thoạt nhìn cô vừa mong manh vừa yếu ớt, khiến người ta tâm sinh lòng thương tiếc.

Sở Thanh nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Độ hảo cảm hiện tại của Sở Thanh: 40%

Ý cười trong đáy mắt của Cố Duyệt càng sâu thêm vài phần.

Không ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí trong phòng bệnh nhất thời lâm vào an tĩnh.

Sau một lúc lâu, Sở Thanh mới lấy lại tinh thần, lạnh lùng cất tiếng, nhưng giọng điệu hơi dịu đi một chút: ""Cô biết thì tốt, bác sĩ nói thân thể cô rất kém, cần phải điều dưỡng cho tốt.""

Khoé miệng Cố Duyệt chỉ hơi giương lên một tia cười khổ, rất nhanh liền biến.

Có điều lại bị Sở Thanh thu vào mắt, mày hơi nhíu, đang định nói thêm gì đó, lại thấy người đối diện như không có việc gì, cố nặn ra một nụ cười nói: ""Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở."" Thái độ lịch sự mang theo xa cách.

Sở Thanh nghe vậy hơi nhấp môi, cũng không nói gì thêm.

Cô ta có thể nhắc nhở xem như đã tốt lắm rồi, nếu không phải cô gái này đã cứu bà nội, một câu cô ta cũng lười nói.

Sở Thanh chợt nhớ tới mục đích mình ở lại bệnh viện ngồi đợi Cố Duyệt tỉnh dậy, vì thế lập tức nhìn cô, dùng giọng điệu như bố thí hỏi: ""Nói đi, cô muốn gì?"

Cố Duyệt sững sờ, không hiểu nhìn cô ta: ""Cô có ý gì?"

Sở Thanh nhếch khóe môi mỉa mai: ""Cô cứu bà nội của tôi còn không phải là muốn được báo đáp sao? Nói đi, chỉ cần không vượt qua giới hạn, chúng tôi đều sẽ đáp ứng cô."" Nói xong, hứng thú quan sát biểu cảm của cô.

Trước đây, cô ta gặp không ít loại người này, tiếp cận diễn kịch ban đầu sẽ giả vờ thanh cao một phen giống như mình đang bị sỉ nhục, nhưng cuối cùng cũng bị thu phục bởi tiền tài, còn có người được nước lấn tới đưa ra yêu cầu quá đáng hơn, nhưng cuối cùng không có kết cục tốt.

Trong mắt Sở Thanh không khỏi lóe lên sự khinh miệt và trào phúng.

Cô gái này vừa nhìn liền biết là người thuộc tầng lớp hạ đẳng, ngay cả thân thể cũng không chăm sóc tốt.

Chắc chắn cũng chẳng khác gì đám người kia là bao.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, nghe cô ta nói vậy, sắc mặt Cố Duyệt trở nên trắng xanh khó coi như bị xúc phạm, hé môi muốn nói không cần.

Sở Thanh thấy vậy, lập tức mất hứng thú, biểu cảm trở nên càng thêm lạnh lẽo, chờ Cố Duyệt diễn kịch giả vờ một phen, sau đó đưa ra cái giá hợp lý, giải quyết nhanh chóng rồi rời khỏi nơi này.

Nhưng chờ một lúc lâu, cũng không nghe cô nói gì, cô ta không khỏi giương mắt nhìn Cố Duyệt thì thấy biểu cảm khó coi khi nãy, đã trở thành quẩn bách và lúng túng.

Cố Duyệt ấp úng hồi lâu mới nói: ""Thật ra...quả thật tôi có một yêu cầu.""

Sở Thanh kinh ngạc.

Cô ta cũng không ngờ cô lại nói thẳng ra như vậy.

Cô gái này quả thật hơi khác biệt! Có chút thú vị.

Độ hảo cảm: +2

Độ hảo cảm hiện tại của Sở Thanh: 42%

Sở Thanh nhướn mày ý bảo Cố Duyệt nói, đồng thời trong lòng cũng thầm suy đoán thứ cô muốn.

Cô gái này sẽ muốn gì nhỉ?

Tiền, trang sức, túi xách, xe, đồ hiệu hay là biệt thự cao cấp?

Nhưng không ngờ yêu cầu mà cô đưa ra, trực tiếp khiến Sở Thanh sững sờ.

Cố Duyệt xấu hổ nói: ""Cô có thể giúp tôi thanh toán tiền viện phí được không?"" Hiện tại trên người tôi không còn đồng nào cả."" Cô có chút không được tự nhiên dời đi tầm mắt, không dám nhìn thẳng cô ta.

Sở Thanh không thể tin được mà nhìn Cố Duyệt: ""Chỉ có như vậy, không còn yêu cầu gì à?""

Cố Duyệt gật đầu.

Sở Thanh vẫn có chút không tin, hoài nghi hỏi lại: ""Cô chắc chắn?""

Cố Duyệt khẳng định đáp: ""Ừm.""

Trong lúc nhất thời, Sở Thanh không biết phải nói gì, nhìn cô gái thân hình gầy yếu trước mặt, tâm tình vô cùng phức tạp.