Quyển 1 - Chương 2.1

Khí chất thanh lãnh của Ôn Ngôn khiến cậu khá nổi bật tại sân bay, khuôn mặt tuấn tú tinh xảo, trên người mặc một bộ đồng phục màu xanh lam khiến cho người ta có cảm giác thiếu niên mười phần, trên tay cầm một bó hoa Tulip hồng nhạt sấn đến càng hiện ra làn da trắng nõn, người so hoa kiều. Ngược lại phương tiện đơn giản quanh thân cậu càng sấn đến cao quý vài phần. Không ít người xung quanh vẫn luôn nhìn sang bên này.

Mạc Thời Duy vừa ra tới nơi thì thấy được người anh đẹp trai của mình bị không ít người nhìn lén, bên cạnh còn có hai nữ sinh thương lượng chuẩn bị tiến lên xin WeChat. Một cỗ ý thức về trách nhiệm bảo hộ cao lãnh chi hoa nhà mình nháy mắt xuất hiện.

“Anh trai...”, Tiếng nói của thiếu nữ rất ngọt ngào, vừa kêu vừa giống như một trận gió tiến lên ôm chặt anh trai nhà mình, giống như chỉ tiểu khổng tước đánh thắng trận quay đầu khoe khoang nhìn về bốn phía nơi có những ánh mắt không ngừng giá nhìn về phía cô và anh trai cô.

Là nguyên nữ chính cho nên diện mạo của Mạc Thời Duy tự nhiên không cần phải nói, điềm mỹ đáng yêu, so với diện mạo của Ôn Ngôn thì hoàn toàn tương phản, tuy rằng là anh em song sinh sinh ra kém vài phút nhưng một người thì thanh lãnh, một người thì điềm mỹ.

Hai người có diện mạo không giống nhau lại làm ra hành động thân mật làm không ít người chung quanh nghĩ lầm bọn họ là người yêu, cảm khái trai tài gái sắc, thu hồi tầm mắt đánh giá, hai nữ sinh muốn xin WeChat cũng tránh ra.

Mạc Thời Duy kiêu ngạo nâng khuôn mặt nhỏ giống như tranh công nhìn về phía Ôn Ngôn. Ôn Ngôn vì hành động đánh yêu của em gái mình mà cười khẽ ra tiếng, mềm nhẹ mà sờ đầu cô, đưa bó hoa Tulip còn mang theo giọt nước sáng lạn cho cô.

“Tiểu công chúa nhà chúng ta là giỏi nhất.”

Tiểu cô nương nhìn anh trai nhà mình cười làm cô mê đến không được, cũng không biết là người như thế nào mới có thể xứng đôi với anh trai cô, về việc cha Mạc muốn chiếu cố mẹ kế không thể tới đón cô so sánh với anh trai thì không quan trọng chút nào.

Đại viện quân khu, tại cửa Mạc gia.

Từ trên xe hơi màu đen bước xuống là một thiếu niên lạnh lùng cùng một tiểu cô nương đáng yêu, tiểu cô nương ỷ lại lôi kéo hắn vẫn luôn ríu rít nói chuyện cùng hắn, hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía nàng, khuôn mặt thanh đạm nhưng trong mắt lại cất giấu ý cười cùng kiêu căng.

Trước khi vào cửa Ôn Ngôn đánh giá sơ qua mấy chiếc xe quân dụng đỗ ở cửa, đó là một nam chính khác tên Lục Duật, Lục thượng tướng.

Tại cửa sổ của thư phòng lầu hai, Lục Duật tay kẹp điếu thuốc ánh lên đỏ rực đứng cùng một chỗ với Mạc Hàng, tầm mắt của hắn vẫn luôn dừng ở trên người của thiếu niên tuấn tú và thiếu nữ kia, môi mỏng khẽ nhếch, sương khói lượn lờ trên không, lông mi càng hiện thêm đen nhánh thâm thúy, “Đó là ai?”

Mạc Hàng nghe vậy thì dừng lại đề tài giao lưu, nhìn xuống dưới lầu mang theo nhàn nhạt ý cười, “Đó là con trai của ta tên Thời Việt và con gái Thời Duy.”

Trong lúc nói chuyện, Ôn Ngôn cảnh giác mà hướng bên này nhìn qua, nhàn nhạt liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt. Nhận thấy được cái liếc mắt kia khiến mày rậm của Lục Duật hơi nhướn lên, tính cảnh giác của tiểu tử này không tồi nha!

“Nhân tài của Mạc gia quả nhiên xuất hiện tầng tầng lớp lớp a, quý công tử và thiên kim đều rất ưu tú, không phải kế nữ có vài phần tiểu thông minh kia có thể so sánh được.”

Lời này khiến lông mày của Mạc Hàng nhăn lại.

Bởi vì hôm trước Ôn Ngôn nói trước muốn đi đón Mạc Thời Duy, cha Mạc còn chưa nói muốn đi đón nhưng Nhan Tịch lại đi theo nguyên cốt truyện tiến hành kế hoạch, không người bồi cô ta đi theo cốt truyện, kế hoạch không thuận nên cô ta mắng vài câu, không khéo bị cha Mạc và Lục Duật đang thảo luận công việc nghe được không thiếu một từ.

“Lục thượng tướng nói rất đúng, là ta sơ sót…”

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau đi ra thư phòng, vừa vặn đυ.ng trúng bóng dáng Ôn Ngôn chuẩn bị về phòng, cha Mạc gọi dừng lại, “Thời Việt, tới chào Lục thúc của con một tiếng đi.”

Xem như là giúp con trai dẫn tiến nhân mạch, Lục gia cũng không phải là người bình thường mà ai cũng có thể leo lên được.

Thiếu niên nghe thấy cái tên kia nhíu mày xoay người, mặt mày thanh lãnh, da trắng chân dài, eo thon mông hẹp, lễ phép hỏi: “Chúc ba, Lục thúc thúc buổi tối tốt đẹp. Ba, mẹ đã sửa lại tên của con xong rồi, hiện tại tên là Ôn Ngôn, không cần gọi con là Thời Việt nữa ”

Mạc Hàng nghe vậy ý cười trong nháy mắt cứng đờ, không được tự nhiên mà cười nói: “Ba quên mất, về sau sẽ gọi A Ngôn.”

“Không có việc gì, ba.” Tiếng nói của thiếu niên mang theo chút anh luân phong, rất êm tai, rõ ràng rất là lễ phép, lại chọc đến lão ba của hắn tâm ngạnh.

Lục Duật đánh giá thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng trước mắt, thiếu niên cảm giác được đánh giá của hắn, ngẩng đầu nhìn phía hắn.

Mi cốt của hắn cao thẳng, một đôi mày rậm, tròng mắt phá lệ đen nhánh, không giận tự uy, khóe miệng mang theo vài phần bĩ khí ý cười, gương mặt có vài phần giống với Lục Phương Trì nhưng càng thêm thành thục tuấn mỹ, một thân quân trang đoan chính, dáng người đĩnh bạt cường tráng.

“Lục thúc, ba, con lên phòng thay quần áo trước trong chốc lát gặp lại.”

Thiếu niên gật đầu chào hỏi sau đó xoay người đi về phòng cũng mang đi mùi hương mát lạnh như có như không trong không khí.

Lục Duật nhìn theo bóng dáng của cậu trên mặt mang theo ý cười giống như lão già lưu manh thầm nói, mông còn rất đĩnh kiều.

“Lục thượng tướng ở lại ăn bữa cơm rồi hãy đi?” Cha Mạc khách khí giữ lại, kỳ thật suy nghĩ người này chắc chắn sẽ không ở lại, dù sao lão cẩu so Lục Duật này thật sự là người rất gian xảo cảnh giác, không bao giờ ở lại nhà người khác ăn cơm.

Lục Duật ha ha cười, vỗ bả vai của cha Mạc, “Thịnh tình của Mạc thượng tướng đương nhiên không thể chối từ, Lục mỗ làm phiền vậy.” Vẻ mặt của cha Mạc rất mộng bức nhưng vẫn đón tiếp hắn xuống lầu.

Cơm chiều trên bàn, Lục Duật gia nhập khiến cho Mạc gia ngày thường vốn không được hài hoà nay trên bàn cơm càng thêm thể hiện ra vài phần câu nệ. Cha Mạc nào biết chỉ là hỏi han khách sáo nhưng lão già lưu manh Lục Duật này thật sự ở lại, không phải mỗi ngày hắn đều phải về nhà cũ của Lục gia sao? Với lại chẳng lẽ tại đại viện của Lục gia không cho hắn ăn cơm sao?

Nhan Tịch và mẹ Nhan tận khả năng tìm kiếm đề tài chung muốn cùng Lục thượng tướng đối đáp được đề tài câu chuyện nhưng lại bị Lục thượng tướng hai ba câu kết thúc, không khí càng thêm xấu hổ, cha Mạc vẫn luôn ở giữa điều hòa bầu không khí.

Chỉ có hai anh em Ôn Ngôn cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, anh gắp đồ ăn cho em, em gắp đồ ăn cho anh.

Lục Duật nhìn thiếu niên buông xuống lông mi đen như lông quạ, lúc hạ mí mắt làm hiện ra hình dáng lông mi, trong lòng ngứa liền gắp lên một lát thịt bỏ vào trong chén của Ôn Ngôn.

“Ngôn Ngôn ăn nhiều một chút, trên bàn cơm chính là muốn ít nói ăn nhiều.”

Thiếu niên đáng yêu, tính cách lại rất hợp với tính tình của hắn, thiếu niên không thích hai người kia, hắn bằng lòng cho thiếu niên vài phần mặt mũi.

Lời hắn vừa nói ra khiến hai mẹ con Nhan Tịch sửng sốt, cười gượng hai tiếng cúi đầu ăn cơm, không hề nói thêm gì nữa.

Ôn Ngôn ngẩng đầu, có vài ý cười nhạt nhẽo từ trong đôi mắt màu nâu thẫm hiện ra, dường như giọng nói thiếu đi vài phần lạnh lùng: “Cảm ơn Lục thúc