Chương 11: Vả Mặt Niên Đại Trọng Sinh Nữ (11)

"Cha, rốt cuộc là thế nào?"

An Ninh chớp chớp mắt và nhìn Lâm Ái Quốc một cách khó hiểu.

Kỳ thực trong lòng nàng đã rõ.

Đơn giản chính là tiền trong nhà bị mất, Lâm Ái Quốc cho rằng là Lâm An Kiệt trộm.

Lâm Ái Quốc nhìn An Ninh lại nhìn An Bình, nghiêm mặt nói: “Tiền trong nhà không còn.”

An Ninh giật mình kêu lên: “Bao nhiêu tiền vậy, như thế nào không có?”

An Bình cũng kinh hãi: "Ta không lấy, ta còn không biết tiền để ở nhà."

Về nhân phẩm của con gái thứ hai và con trai út, Lâm Ái Quốc vẫn yên tâm, và hắn cũng chắc chắn rằng hai đứa trẻ không lấy.

Nhưng mà...

Lâm Ái Quốc nhìn An Kiệt, vẫn thở dài: "Lấy hay không thì phòng của ba người các ngươi cũng phải bị lục soát."

An Ninh không nói không được: “Để cho mẹ tìm trong gian phòng của ta trước tiên.”

An Kiệt có chút gấp.

Lâm Ái Quốc càng thêm xác định là An Kiệt trộm.

Hắn nhìn An Kiệt muốn trở về phòng, liền kéo nàng lại: "Ngươi cứ đứng ở đây, ai cũng không được đi đâu."

Lâm Ái Quốc lại nhìn An Bình một cái: “An Bình cũng không thể trở về phòng.”

Lâm An Bình không thèm để ý nói: "Không trở về liền không trở về, mẹ, ngươi mau tìm đi, ta buồn ngủ quá."

Vương Thúy Hoa đồng ý, đi theo An Ninh vào phòng.

Lâm An Kiệt cúi đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười, trong mắt lóe lên một tia ác ý.

Mấy ngày nay An Ninh vẫn ở trường, hôm nay nàng mới về, có lẽ ngay cả trong phòng mình có gì cũng không biết.

Đầu tiên nàng lục tung giường của An Ninh, dưới gối, trong chăn, thậm chí còn lục cả vỏ gối, ngoài ra, nàng còn lục cả ngăn kéo của chiếc bàn mà An Ninh thường dùng, lục tung tất cả các ngăn tủ, xó xỉnh nào trong phòng.

Vương Thúy Hoa đã tìm kiếm rất cẩn thận và mất rất nhiều thời gian, cuối cùng khi nàng tìm thấy được một số tiền lớn trong cặp sách của An Ninh.

An Ninh cười nói: "Đây là tiền gần đây ta tiết kiệm được, vốn là muốn tặng đại tỷ một chút đồ vật khi nàng kết hôn."

Vương Thúy Hoa cầm lấy số tiền đó đi ra ngoài, đem những lời An Ninh nói nói lại một lần với Lâm Ái Quốc.

Lâm Ái Quốc đặc biệt cảm động: "Đứa bé ngốc, cha biết ngươi hiếu thảo, có điều, con không thể không ăn no, sau này ngươi không thể lại làm như vậy, ngươi còn đang tuổi lớn, tuyệt đối không thể."

“Ta đã biết.”

An Ninh ngoan ngoãn gật đầu: "Sau này nhất định sẽ ăn no, đây không phải là muốn để dành tiền mua đồ cho đại tỷ sao?"

Lâm Ái Quốc nghĩ về thái độ ác liệt của Lâm An Kiệt khi hắn nói đến chuyện lục soát gian phòng, lại nghĩ đến sự ghét bỏ Lâm An Ninh trong ánh mắt của Lâm An Kiệt, rồi lại nghĩ về An Ninh, người đã kính trọng và bảo vệ An Kiệt, trong lòng đặc biệt không thoải mái.

Hắn quay người nhìn về phía Lâm An Kiệt: “Thấy được chưa? Trong phòng em gái ngươi không có gì cả. Số tiền này là dùng để mua đồ cho ngươi."

Trong phòng An Ninh sao có thể không có tiền?

Tiền đi đâu?

Rõ ràng tiền kia là nàng để, làm sao lại không có?

“Mẹ, ngươi tìm kỹ chưa?” Nàng không cam lòng hỏi một câu.

Lâm Ái Quốc run lên vì tức giận khi nghe điều này.

Hắn giơ tay tát một cái vào mặt Lâm An Kiệt: "Đồ vô lương tâm, làm sao vậy, ngươi ước em gái ngươi là kẻ trộm hay sao? Ta chưa bao giờ thấy một đứa nào tàn nhẫn như ngươi!"

Vương Thúy Hoa Lâm Ái Quốc giận điên lên, vội vàng chạy tới ngăn cản: “Được rồi được rồi, ngươi đánh cũng đánh mắng cũng mắng, ta đến phòng An Kiệt xem một chút rồi nói chuyện, chờ xem xong lại nói."

Lâm Ái Quốc hít sâu một hơi khoát khoát tay: “Ngươi nhanh đi.”

Khi nhìn An Ninh, ánh mắt hắn tràn đầy áy náy: "An Ninh, khiến ngươi phải chịu ấm ức rồi."

An Ninh nở một nụ cười dịu dàng: "Ta không có sao, tiền trong nhà bị mất, cho nên dù thế nào cũng phải đi tìm, không có chuyện gì."

Mặc dù nàng đang cười, nhưng trong mắt nàng có một chút mất mát, một chút buồn bã và một nỗi ưu tư không nói nên lời.

Nhìn thấy ánh mắt của An Ninh, Lâm Ái Quốc càng cảm thấy khó chịu hơn.

Hắn xoa đầu An Ninh: "Tuần sau con đi học, mang nhiều tiền hơn, mua nhiều đồ ăn ngon một chút."

Vốn dĩ Lâm An Kiệt nhìn thấy Vương Thúy Hoa bước vào phòng mình còn có chút chột dạ và sợ hãi, nhưng khi nghe được lời nói của Lâm Ái Quốc, trong lòng nàng lại lóe lên một tia hận ý.

Nàng biết chính là như vậy, cả nhà đều rất bất công, luôn hướng về An Ninh, An Ninh làm gì cũng đúng, cái gì cũng tốt. Mà nàng làm cái gì đều không đúng, bất kể làm cái gì đều muốn bị trêu chọc.

Vương Thúy Hoa lục tung phòng của Lâm An Kiệt và đi ra sau khoảng bốn hoặc năm phút.Nàng cầm trong tay một xấp tiền: "An Kiệt, số tiền này từ đâu tới? Không phải nói không lấy tiền của nhà sao? Nói cho ta biết, số tiền này là ai cho ngươi?"

Lâm An Kiệt trong lòng cả kinh, sợ hãi lui về sau một bước.

Kỳ thực nàng đã sớm quyết định chủ ý, lúc nàng cầm tiền trong nhà liền nghĩ tốt đường lui.

Nàng thừa dịp An Ninh không có nhà, đem một ít tiền để trong phòng nàng, nghĩ rằng khi Lâm Ái Quốc phát hiện ra tiền bị mất và muốn tìm nó, nàng sẽ cố gắng để Lâm Ái Quốc lục soát phòng của An Ninh trước.

An Ninh rất giỏi giả vờ, giả vờ rất hiểu chuyện, giống như thánh mẫu bạch liên ho vậy, An Ninh không biết nàng để tiền trong phòng mình nên nhất định sẽ để Lâm Ái Quốc khám xét phòng nàng trước.

Mà trong phòng An Ninh thật sự có tiền.

Khi tiền được tìm thấy, An Ninh sẽ không thể chối cãi điều đó, và Lâm Ái Quốc và Vương Thúy Hoa cũng sẽ nghĩ rằng An Ninh đã lấy trộm tiền của gia đình, và nếu nàng lại làm ầm lên, họ nhất định sẽ không tìm trong gian phòng của nàng.

Như vậy, Lâm An Kiệt liền có thể quang minh chính đại đem tiền nắm ở trong tay mình.

Hơn nữa, nàng ta cũng có thể dùng những thứ như vậy để bôi nhọ thanh danh của An Ninh.

Về phần tiếng xấu của An Ninh, liệu nàng ta có bị liên lụy không?

An Kiệt cũng đừng sợ, dù sao hôn sự của nàng với Tô Chí Cường đã định, sắp tới nàng sẽ gả vào nhà họ Tô, khi đó, sẽ có cách nào đó khiến Tô Chí Cường hướng về nàng ta, vì vậy An Ninh thì sao, sẽ không quá liên lụy nàng ta.

Vốn Lâm An Kiệt đã tính toán thật tốt, hết thảy đều làm cho thỏa đáng.

Nhưng nàng không nghĩ tới tiền trong phòng An Ninh không còn, làm sao lại không có?

Các khả năng tưởng tượng được ngẫm lai đều không thể.

Nàng ta mới giấu tiền hai ngày trước, hôm nay An Ninh mới về, từ lúc về đến giờ nàng bận rộn, căn bản không có thời gian thu dọn phòng, làm sao tìm được tiền?

Thế nhưng là tiền lại đi đâu?

Ngay khi Lâm An Kiệt đang thắc mắc số tiền đã đi đâu, Lâm Ái Quốc và Vương Thúy Hoa đã đè xuống và đánh nàng ta.

Lâm An Kiệt đã cảm thấy tóc bị kéo lại, trên thân bị người hung hăng đánh, đánh nàng đau gần chết.

“Tiền là Tô Chí Cường cho ta, ta không có trộm tiền trong nhà.”

Trước tiên Lâm An Kiệt chỉ có thể lấy cớ này lừa gạt.

Thế nhưng là, Lâm Ái Quốc cùng Vương Thúy Hoa mới sẽ không để cho nàng dễ dàng lừa gạt.

Tô Chí Cường cho?

Nói đùa cái gì, nhà họ Tô bây giờ nghèo đều đến mức sắp chết đói, nơi nào còn có tiền dư?

Hơn nữa, dù nhà có tiền nhưng với tính khí của Tô Chí Cường, hấn sẽ giữ lại cho hai đứa em trai tiêu xài, làm sao có thể đưa cho một cô con dâu con chưa về nhà chồng?