Chương 2: Vả Mặt Niên Đại Trọng Sinh Nữ (2)

Bận bịu cả ngày, đêm xuống, Lâm An Ninh rửa mặt một phen rồi nằm trên giường.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu mặt đất xi măng trắng lóa như tuyết.

Lâm An Ninh thay đổi áo ngủ, đắp chiếc chăn thật dày xốp trên người, khóe miệng mang theo ý cười

Nàng ngửi ngửi, còn có thể ngửi thấy mùi ánh mặt trời từ trong chăn.

Nàng thật sự rất vui vẻ.

Lâm An Ninh thật ra cũng không phải là Lâm An Ninh, tên thật của nàng là An Ninh, là một người xuyên việt.

An Ninh cũng không biết chuyện đã xảy ra gì, càng không hiểu tại sao nàng bị Chủ Thần chọn trúng làm pháo hôi nữ phụ trong nhiều thế giới như vậy.

Rõ ràng nàng không ngốc, không ngây thơ, cũng không phải một kẻ đòi sống đòi chết vì tình yêu, nhưng mà, mỗi lần xuyên việt, hình như nàng đều bị áp chế trí óc, còn sẽ ở những lúc không muốn làm pháo hôi, nghĩ muốn sống khỏe mạnh bị hệ thống khống chế, đi làm những việc thân bất do kỷ, mỗi một lần đều bị khống chế tìm chỗ chết, một lần so với một lần chết thảm hơn nữa.

An Ninh không biết mình đã luân hồi bao nhiêu kiếp, mới đầu nàng đã rất buồn và sợ.

Sau đó, nàng từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu ngoan ngoãn làm nữ phụ, làm bia đỡ đạn, ngoài mặt sẽ không đối nghịch Chủ Thần và hệ thống, nhưng trong lòng, nàng bắt đầu chăm chỉ học tập, học những thứ tân tiến nhất trong mọi thế giới.

Cuối cùng, ở một kiếp nào đó, An Ninh thoát khỏi sự khống chế của Chủ Thần, nàng ký khế ước với hệ thống.

Nhưng khi nàng có thể tự mình làm chủ, lại đột nhiên bắt đầu mê mang, nàng không biết bản thân muốn làm cái gì.

Sau đó, An Ninh nghĩ, trong thế giới nhỏ bé như vậy, ngoại trừ nữ phụ pháo hôi là nàng, còn không biết có bao nhiêu vai nữ phụ, có lẽ, những nữ phụ pháo hôi kia cũng không nhịn được, cho nên nàng muốn giúp đỡ những người này.

Đương nhiên, quan trọng nhất là An Ninh muốn vả mặt Chủ Thần.

Bất cứ ai bị khống chế và chết thảm trong vô số thế giới đều sẽ mang trong lòng sự thù hận.

An Ninh không phải là người bao dung, nàng rất ghét Chủ Thần, có thể gây thêm phiền phức cho Chủ Thần, nàng vô cùng vui vẻ.

Còn có một mục đích khác, An Ninh còn muốn từ những vai nữ phụ này kiếm được chút công đức và sức sống.

Dựa trên những mục đích này, An Ninh bắt đầu để hệ thống tìm kiếm linh hồn của những nữ phụ không tình nguyện ôm hận mà chết trong những thế giới kia, thông qua giao dịch với những linh hồn này, nàng đã thay những người này phản công và vả mặt.

Lâm An Ninh là linh hồn của nữ phụ đầu tiên được hệ thống tìm kiếm đã chết vì hận thù.

Linh hồn này trông đặc biệt thông thấu, rất được An Ninh ưa thích.

Cho nên, An Ninh đồng ý giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.

Lâm An Ninh có ba tâm nguyện.

Thứ nhất, có thể thi lên đại học.

Thứ hai, có thể hiếu thuận cha mẹ thật tốt.

Thứ ba, không gả cho người đàn ông bạo lực kia, cũng không phải chết thảm.

Lâm An Ninh thực sự là một người rất tốt bụng, cô ấy đã bị gϊếŧ, nhưng cô ấy không bao giờ muốn trả thù bất cứ ai.

Tuy nhiên, việc Lâm An Ninh không trả đũa không có nghĩa là An Ninh không trả đũa.

Phải biết, An Ninh là người thù dai.

An Ninh nằm trên giường, nghĩ về cuộc đời bi thảm của Lâm An Ninh. Khi nàng quay sang lại nghe thấy một số chuyển động trong phòng bên cạnh.

Bên cạnh là gian phòng của Lâm An Kiệt, tỷ tỷ của Lâm An Ninh, người truyền ra tiếng động cũng hẳn là Lâm An Kiệt.

An Ninh cười cười, khóe miệng vẽ ra một đường cong.

Nàng mặc chiếc áo khoác bông ra khỏi giường, nhanh chóng ra khỏi nhà và đứng ở một góc tối trong sân.

Sau đó, An Ninh nhìn thấy Lâm An Kiệt lặng lẽ đi ra khỏi nhà trong bộ quần áo dày cộp, cô bước nhanh đến cổng, và cẩn thận mở cửa sân.

Ngoài cửa, một người đàn ông dáng dấp anh tuấn lách mình đi vào. Hắn vừa tiến đến lập tức đưa tay muốn ôm Lâm An Kiệt. Lâm An Kiệt nhanh chóng né tránh.

Nhờ ánh trăng, An Ninh nhận ra người đàn ông này là ai. Hắn ta là Tiết Phong, con trai của nhà họ Tiết cách nhà họ Lâm không xa.

Sự tồn tại của Tiết Phong này ở Lâm gia trang giống như là một thôn thảo.

Lâm gia hai tỷ muội Lâm An Kiệt cùng Lâm An Ninh dáng dấp đều rất đẹp, nhất là Lâm An Ninh, tướng mạo thanh lệ thuần khiết, giống như là một tiên nữ không nhiễm tục trần, ở Lâm gia trang là đương chi không thẹn thôn hoa.

Mà có thể xứng được bàn luận cùng thôn hoa Lâm An Ninh chính là Tiết Phong.

Ở nơi cơm cũng ăn không đủ no này, ở niên đại mà cho dù nam nữ đều không quá cao, chiều cao của Tiết Phong phải đến mét tám, dáng dấp cao cao to to, da dẻ trắng nõn, mắt to mày rậm, vừa nhìn đã khiến cho người ta ưa thích, đứng bên trong một đám thôn dân đen thui, quả là hạc giữa bầy gà.

Con gái trong Lâm gia trang và mấy thôn xung quanh, không ít người thích Tiết Phong. Không biết có bao nhiêu cô gái gan lớn thổ lộ với Tiết Phong, chỉ là đều bị hắn từ chối.

Ngược lại An Ninh không nghĩ tới Tiết Phong có tư tình với Lâm An Kiệt. Nàng lặng lẽ trốn trong bóng tối, nghe giọng nói của hai người họ.

Tiết Phong nắm chặt tay Lâm An Kiệt.

Lâm An Kiệt nóng nảy muốn rút ra, nhưng làm thế nào cũng rút không nổi.

“An Kiệt, ngươi thật sự muốn gả cho Tô Chí Cường?”

Thanh âm của Tiết Phong đè rất thấp, An Ninh lại nghe rất tinh tường.

Trong giọng nói của hắn có sự lo lắng, oán giận và chua xót không nói nên lời, An Ninh có thể biết được rằng ít nhất hiện tại Tiết Phong rất thích Lâm An Kiệt.

Lâm An Kiệt thanh âm rất nhỏ: “Ta, ta thật sự không còn cách nào, hai nhà chúng ta đã sớm định xong hôn ước, ta có thể làm gì bây giờ?”

“Vậy ta thì sao, ta phải làm gì bây giờ?”

Tiết Phong lại muốn ôm Lâm An Kiệt, Lâm An Kiệt lại né đi, hắn rất tức giận hỏi Lâm An Kiệt: “Ngươi gả cho Tô Chí Cường, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Ta yêu ngươi như vậy...”

Lâm An Kiệt cúi đầu: "Tiết Phong, chúng ta có duyên không phận, vậy thì cứ coi như không quen biết đi."

Tiết Phong kinh sợ, không dám tin nhìn Lâm An Kiệt.

An Ninh có thể tưởng tượng được lúc này Tiết Phong đã kinh hãi và buồn rầu như thế nào.

Lâm An Kiệt gật đầu: “Đúng vậy, coi như không biết, ta không thể, không thể khiến cho cha mẹ ta đau lòng, càng không thể phá huỷ danh tiếng của nhà họ Lâm, cho nên, chúng ta chỉ có thể chia tay.”

Tiết Phong suýt nữa tức giận đến phát cười: "Nhưng mà, hai ngày trước, ngươi nói với ta muốn bỏ trốn, ngươi..."

Lâm An Kiệt sợ hãi che miệng của Tiết Phong: "Đừng nói nhảm, ta, lúc đó ta chỉ nhất thời hồ đồ..."

"Vậy ngươi đi cùng với ta cũng là nhất thời hồ đồ?” Tiết Phong nhịn không được hỏi, hắn lộ vẻ vô cùng đau lòng.

Lâm An Kiệt cắn răng gật đầu: “Ngươi coi như là, khi đó ta không hiểu chuyện, có lỗi với ngươi.”

Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Phong.

Nhờ ánh trăng, Lâm An Kiệt nhìn rõ gương mặt tuấn tú của Tiết Phong, thời gian qua đi nhiều năm như vậy, nhìn thấy hắn một lần nữa, nàng không còn tình ý nồng ban đầu, chỉ còn hận ý nồng nặc: “Từ nay về sau, chúng ta liền coi như người xa lạ, về sau ngươi không nên tới tìm ta nữa.”

Tiết Phong nhìn xem Lâm An Kiệt, hận cắn răng.

Lâm An Kiệt lo sợ trong lòng, nhịn không được đẩy Tiết Phong ra: “Ngươi, ngươi đi nhanh lên đi, không nên tới tìm ta nữa, ta sẽ gả cho Tô Chí Cường, sau đó sẽ sống thật tốt bên hắn, ta...”

Bên trong đôi mắt to của Tiết Phong tràn đầy chua xót.

Hắn nhịn không được nhìn Lâm An Kiệt một lần nữa: "Lời này là ngươi nói, được.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Lâm An Kiệt thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng cuối cùng đã đảo ngược được tình thế bất lợi ở kiếp trước, đuổi Tiết Phong đi.

Kiếp trước, đúng vào đêm nay nàng bỏ trốn với Tiết Phong, đồng thời mở ra nửa đời bi thảm còn lại của nàng.

An Ninh trốn trong góc, nhìn Lâm An Kiệt đóng cửa sân, ngáp một cái rồi đi vào nhà.

Nàng nhanh chóng tiến vào nhà chính, vò rối tóc đi ra ngoài.

Lâm An Kiệt đi đến ngoài phòng, vừa hay đυ.ng phải An Ninh. Nàng hoảng sợ nhìn An Ninh: “Đêm hôm khuya khoắt ngươi làm gì thế?"

An Ninh nháy mắt mấy cái, gương mặt mờ mịt: “Ta đi nhà xí, tỷ, ngươi đang làm gì vậy?”

Lâm An Kiệt chột dạ: “Ta, ta cũng đi đi nhà xí.”

“Vậy à.” An Ninh lên tiếng, vuốt vuốt tóc hướng về nhà xí.

Lâm An Kiệt cau mày nhìn bóng lưng của An Ninh, trong lòng có chút bất an.