Chương 8: Vả Mặt Niên Đại Trọng Sinh Nữ (8)

Sáng sớm thức dậy, một trận tuyết nữa lại ập đến. Lần này tuyết rơi dày đặc, bông tuyết bay đầy trời, nhìn từ xa, trời đất hoàn toàn trắng xoá.

Nửa đêm, lò sưởi trong ký túc xá tắt ngúm, An Ninh tỉnh giấc vì lạnh.

Sau khi tỉnh dậy, nàng muốn rửa mặt, kéo chậu rửa mặt dưới gầm giường ra, thấy nước trong chậu rửa mặt đã đông thành băng.

Nàng mặc áo khoác đi ra ngoài kiếm củi nhóm bếp lại, đun một nồi nước nóng trên bếp rồi rửa mặt, lấy đồng hồ ra xem đã hơn năm giờ. Nàng không thể ngủ được, và An Ninh cũng không muốn ngủ bù bèn ngồi bên đống lửa với chiếc đèn pin và đọc sách.

Có lẽ vì âm thanh nàng đốt lửa hơi lớn, hai bạn cùng lớp đã bị đánh thức.

Một nữ sinh tên Bạch Tĩnh khoác áo bông xuống giường, hỏi: "Sao ngươi dậy sớm thế?"

An Ninh cười cười: "Lửa tắt, ta vừa đốt lại."

Bạch Kinh nhìn ngọn lửa hừng hực trong lò sưởi, vội vàng đi tới sưởi ấm tay: "Ta nói sao tối hôm qua lạnh như vậy, hoá ra là lò bị tắt."

Vì thời tiết lạnh giá, cộng với thời điểm này mọi hộ gia đình đều chưa có hệ thống sưởi, còn rất nhiều việc phải làm nên mùa đông hầu hết mọi người sẽ bị lạnh tay chân, thậm chí có người còn bị lạnh cả mặt.

Bạch Tĩnh chính là như vậy.

Hai bàn tay dang ra của nàng sưng tấy như bánh bao, bàn tay đỏ như củ cà rốt, có chỗ còn nứt nẻ, trông rất đau.

"Ta đi đun nước nóng, ngươi có thể ngâm tay một lát."

An Ninh nhìn tay Bạch Tĩnh: "Ta nghĩ sau này ngươi ra ngoài nhất định phải đeo găng tay."

Bạch Tĩnh mỉm cười và nói cảm ơn, sau đó lấy cuốn sách để đọc.

Khi trời vừa rạng sáng, trong sân đã có một lớp tuyết dày, khi đi sẽ để lại dấu chân thật sâu.

An Ninh cau mày, khá lo lắng.

Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều nàng phải về nhà, nhưng tuyết rơi dày như vậy, đường không dễ đi một chút nào, làm sao nàng có thể về đây?

Nếu là không trở về, lương thực tuần sau đều không đủ ăn cơm, hơn nữa trong tay nàng cũng không có tiền.

Không chỉ có An Ninh lo lắng, các nữ sinh trong ký túc xá cũng có chút sầu muộn.

Nhưng mà, lo thì lo, bọn họ vẫn phải lên lớp học.

Một ngày trên lớp, An Ninh đều lộ vẻ đặc biệt nghiêm túc.

An Ninh chăm chú lắng nghe, ghi chép cẩn thận, khi các bạn trong lớp đến hỏi một số câu hỏi, nàng sẽ kiên nhẫn trả lời.

Sau khi buổi học hôm nay kết thúc, giáo viên giao bài tập về nhà. Thế nhưng sau giờ học, không có bạn học nào cảm thấy vui vẻ.

Thời tiết hôm nay thật sự rất tệ, mặc dù bây giờ tuyết không còn rơi nhưng chỉ mới ngừng rơi một lúc, con đường đã phủ đầy tuyết trắng dày đặc, muốn về nhà cũng không được.

Ngay cả bạn học sống ở thị trấn cũng cau mày, lúc này đi trên tuyết về nhà, giày nhất định ướt sũng, chân lạnh đến phát đau.

An Ninh ôm sách ra khỏi lớp, đi trên tuyết dày về ký túc xá.

Nàng có hai đôi giày bông, đôi giày này bị ướt sau khi giẫm phải tuyết, vì vậy An Ninh thay đôi khác.

Nàng lấy cặp ra, bỏ quần áo và bài tập vào đó, đồng thời kiểm tra thời tiết bên ngoài, nàng cắn chặt môi thay đôi giày ướt ra rồi xách cặp đi ra ngoài.

An Ninh vừa ra khỏi ký túc xá thì nghe thấy giọng nói của Lâm Ái Quốc: "An Ninh, An Ninh, ở đây!"

An Ninh lần theo âm thanh và nhìn thấy Lâm Ái Quốc đang đứng trong sân mặc áo khoác quân đội và đi ủng đi mưa.

“Cha.” Cô xách cặp, tươi cười chào hỏi: "Sao cha lại tới đây?"

Trên mặt Lâm Ái Quốc mang theo nụ cười thật thà chất phác: "Tuyết rơi nhiều như vậy, mẹ ngươi lo lắng cho ngươi nên bảo ta đến đón ngươi."

Đang nói chuyện, Lâm Ái Quốc đã cầm túi xách đi: "Mau lên, xe đang đợi ở bên ngoài."

An Ninh đi ra phía sau Lâm Ái Quốc: "Cha, đường trơn như vậy, cha làm sao dám đi xe đạp? Nhỡ ngã thì sao?"

Lâm Ái Quốc mỉm cười: "Xe đạp nào, ta mượn một chiếc xe ngựa từ làng của chúng ta."

Sau khi ra khỏi cổng trường, An Ninh nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu ngoài cổng, Lâm An Bình đang ngồi trên xe ngựa, không biết đang nhìn cái gì.

Chắc là sợ An Ninh bị lạnh, trên xe ngựa có đệm và chăn bông, Lâm Ái Quốc đặt túi xách lên xe, bảo An Ninh mau lên.

An Ninh cẩn thận lên xe ngựa, cởi giày, xỏ chân vào trong chăn.

Vừa đặt chân vào trong chăn, nàng liền cảm thấy một luồng hơi ấm.

Lâm An Bình tự hào mỉm cười: "Thế nào? Có ấm không?"

An Ninh gật đầu.

Lin An Bình càng đắc ý hơn: "Ý tưởng của ta đó, ta đã lấy vài chai truyền dịch, đổ đầy nước nóng và đặt chúng vào trong chăn, làm cho chăn rất ấm."

"Thật sự phải cảm ơn ngươi rồi."

An Ninh cười xoa xoa tóc Lâm An Bình, Lâm An Bình lập tức nhíu mày: "Ngươi làm gì vậy? Đừng sờ đầu ta."

An Ninh lại sờ thêm một cái nữa, khiến Lâm An Bình suýt nữa nhảy dựng lên.

Lâm Ái Quốc vừa lái xe vừa khiển trách Lâm An Bình: "Thành thật một chút đi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn giống như một con khỉ."

Lâm An Bình rất ấm ức, nhưng xưa nay hắn đều rất sợ Lâm Ái Quốc, lập tức không dám cử động.

Ngồi trong xe ngựa nhàm chán, Lâm An Bình cùng An Ninh nói một chút chuyện ở nhà.

"Tỷ, ngươi biết không, ba anh em nhà họ Tô muốn kết hôn cùng một chỗ?"

An Ninh nghe vậy hơi giật mình: "Sao có thể kết hôn cùng một chỗ chứ?"

Lâm An Bình bĩu môi: "Còn không phải là do tiết kiệm à? Ba anh em Tô Chí Cường nếu lần lượt kết hôn, nhất định phải ăn ba bữa cơm, quá đắt, quá lãng phí, không có lợi. Liễu Đại nương liền nghĩ nếu đã có đối tượng rồi vậy thì dứt khoát kết hôn cùng một chỗ luôn, tiết kiệm thời gian và tiền bạc.”

An Ninh nghe khóe miệng đều giật một cái.

Nhà họ Tô này rất là biết tính toán đấy.

Lâm An Bình ghé sát vào, nhỏ giọng nói: "Ta nói cho ngươi biết, lần này nhà họ Tô dốc hết tài sản, vay rất nhiều nợ bên ngoài mới có thể cưới vợ, dù sao nhà hắn bây giờ đều là nghèo rớt mồng tơi, không biết thời gian tới bọn họ định vượt qua thế nào. An Kiệt gả qua đó chắc chắn sẽ phải chịu khổ."

Mối quan hệ giữa Lâm An Bình và Lâm An Kiệt chưa bao giờ rất tốt, hắn chưa bao giờ gọi An Kiệt là chị mà luôn gọi nàng bằng tên.

"Cuộc sống là bọn họ trải qua. Có lẽ Tô Chí Cường có bản lĩnh, biết đâu cuộc sống sau này sẽ tốt hơn."

An Ninh cười cười, không muốn nhắc lại chủ đề này.

Lâm An Bình lại nói: “Tô Chí Cường lợi hại hơn nữa cũng không chịu nổi Lâm An Kiệt, nàng không phải hạng người tốt lành gì."

Hắn gãi gãi đầu: “Tỷ, ngươi không thấy lạ sao, trước đó An Kiệt không bằng lòng lấy Tô Chí Cường, vì chuyện này mà cãi nhau với cha mẹ chúng ta vài lần, nhưng gần đây nàng ấy dường như trở thành một người khác vậy, vừa thấy Tô Chí Cường liền cười tít cả mắt, mấy ngày nay còn cả ngày quấn lấy Tô Chí Cường, trời băng thiên tuyết địa thế này cũng không thấy lạnh, cứ lôi hắn ra ngoài chơi."

An Ninh cúi đầu cười nhẹ: "Ngươi rất quan tâm đến nàng đấy."

Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ Lâm An Kiệt thật sự không phải là người thông minh, ngay cả Lâm An Bình còn trẻ cũng đã nhận ra sự khác thường của nàng, sợ rằng người khác sẽ cho rằng nàng có gì đó không ổn.

Cũng không biết Tô Chí Cường có cảm giác gì.

Nếu như Tô Chí Cường bởi vì... vài chuyện này mà có tâm tư khác đối với Lâm An Kiệt, khoảng thời gian sau này của Lâm An Kiệt chỉ sợ sẽ không tốt lắm.

Tuy nhiên, những chuyện này không liên quan đến An Ninh, nàng cũng lười nghĩ tới.

Dù sao, sau khi An Ninh thay thế cơ thể ban đầu, bất kể cư xử hay xử lý mọi việc như thế nào, nàng đều hành động theo tính khí của nguyên chủ, kỹ năng diễn xuất của nàng thật đáng kinh ngạc, ăn sâu vào ba tấc gỗ, ngay cả người mẹ là Vương Thúy Hoa cũng không phát hiện đã đổi người, huống chi là người khác.

An Ninh trong lòng rất thoải mái, nàng biết trước khi vào đại học nhất định không được làm chuyện khác thường, càng không được lộ ra chân ngựa cho người khác nhìn thấy.

Cho dù muốn thay đổi cũng phải đợi đến khi vào đại học rồi từ từ thay đổi.

Khi đó người nhà của nguyên chủ nhất định sẽ cho rằng nàng lên đại học, ở thành phố lớn nhìn thấy nhiều hơn, tính tình thay đổi cũng là chuyện đương nhiên.