Quyển 1 - Chương 1: Thanh xuân vườn trường

Tông Nguyên ngậm một điếu thuốc, tranh thủ lúc chưa vào lớp, trốn vào nhà vệ sinh để hút một hơi thật đã.

Hệ thống 0046 ở trong đầu đọc kịch bản cho hắn nghe: "Nghe rõ không?"

Tông Nguyên chậm rãi thở ra một hơi khói, "Ta cũng không có ngốc."

Lớp học còn 2 phút nữa là bắt đầu, Tông Nguyên đi trên hành lang để mùi khói thuốc bay bớt.

Hắn đứng trước cửa lớp 12A1 chờ giáo viên đưa vào.

Có học sinh ngồi gần cửa sổ lén lút nhìn hắn.

Tin tức về học sinh chuyển trường vào lớp 12A1 đã lan truyền từ hôm qua, nhưng không ai ngờ học sinh mới lại đẹp trai như vậy.

Lão Khương vội vã đi tới, nhất thời sửng sốt khi nhìn thấy Tông Nguyên: "Mau vào đi, vào đi."

Tông Nguyên theo thầy đi vào, các học sinh lớp 12A1 ngay lập tức dồn mọi ánh mắt chú ý vào hắn.

Tông Nguyên ngẩng đầu nhìn một lượt, hỏi 0046: "Ai là Phó Tân?"

0046: "Ngay cạnh thùng rác kia kìa."

Có một nam sinh gầy gò ngồi bên cạnh thùng rác, góc đó vừa dơ vừa chật chội, nhìn thôi cũng đủ biết cuộc sống của nam sinh này trong lớp như thế nào rồi.

Cũng phải thôi, đêm trước kỳ thi đại học đã nhảy lầu tự tử, làm sao mà sống tốt được.

Lão Khương rất nhiệt tình: “Nào, bạn học Tông Nguyên, em hãy giới thiệu về mình một chút đi!”

Tông Nguyên nhẹ nhàng thoải mái nói: “Chào mọi người, tôi là Tông Nguyên, Tông trong Tông Nguyên, Nguyên trong Tông Nguyên."

Phụt, một vài người không nhịn được bật cười.

Tông Nguyên tươi cười rạng rỡ nói: "Con người của tôi rất bình thường, học lực bình thường, dung mạo cũng bình thường, nên từ nay về sau nhờ mọi người chiếu cố."

Câu này không phải là khiêm tốn, mà là lời nói dối trắng trợn.

Nhiều nữ sinh trong lòng tim đập rộn ràng, mặt ửng hồng.

Tông Nguyên đúng chuẩn ngoại hình nam chính trong tiểu thuyết, chính là hình mẫu mối tình đầu trong mơ của họ.

Hoàn toàn khác với Phó Tân.

Tông Nguyên lơ đễnh đáp lại những lời chào hỏi của bạn học trong lớp, một bên nói chuyện với 0046: "Lúc trước ngươi nói cái gì? Ai là cọng rơm?"

"Ngươi thật sự không có nghe kỹ." 0046 cam chịu nói lại với hắn một lần nữa.

Cha mẹ của Phó Tân đã ly hôn, cậu ấy từ nhỏ đã phải sống cùng một người cha nghiện rượu, bị đánh mà lớn lên. Lúc còn nhỏ, cậu ấy không có cơm ăn, phải ra đường nhặt thức ăn thừa.

Mọi chuyện sau đó còn tệ hơn, khi Phó Tân phải lòng Trương Chi Lương, học sinh đứng đầu lớp. Sau khi nhật ký của cậu ấy bị phát hiện, cậu ấy trở thành đối tượng bị người khác ghê tởm và bất cứ ai cũng có thể giẫm đạp lên cậu ấy.

Mà Trương Chi Lăng chính là cọng rơm cuối cùng đối với Phó Tân.

Dùng chút dịu dàng lừa dối đó, trực tiếp đẩy Phó Tân xuống địa ngục.

Cậu ta phải độc ác đến mức nào mới có thể cảm điều này thật sự thú vị?

0046 cẩn thận nhìn Phó Tân, thở dài nói: "Cả người u ám, âm trầm. Cố lên, Tông Nguyên, hãy làm cho Phó Tân hưởng thụ cuộc sống bình yên. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, bệnh của anh ngươi ít nhất có thể kéo dài thêm ba năm."

Tông Nguyên ừ một tiếng, tay trong áo khoác đồng phục khẽ cử động.

Ánh mắt của những nữ sinh ngồi hàng đầu đều dán chặt vào hắn, rõ ràng là đồng phục giống nhau, không thể hiểu nổi sao lại có người mặc đồng phục lại đẹp trai đến thế.

Lão Khương cười toe toét với hàm răng vàng khè, nói: “Tông Nguyên, em muốn ngồi ở đâu?”

Tông Nguyên ngước mắt lên, tùy ý chỉ tay vào chỗ bên cạnh Phó Tân: “Chính là chỗ này đi. ”

Hắn dường như không quan tâm chỗ đó liệu có bẩn hay bừa bộn.

0046 vẫy cờ cổ vũ: "Đi! Phó Tân, chúng ta tới rồi!"