Quyển 1 - Chương 16: Thanh xuân vườn trường

Tông Nguyên trời không sợ, đất không sợ, nhưng trong đời hắn lại sợ hai thứ: một là môn toán tính toán rắc rối, hai là...

Tông Nguyên mặt cứng đờ, giữ khoảng cách ít nhất ba mét với Phó Tân, đầu nổi da gà, "Tránh xa tôi ra!"

Phó Tân tay cầm con cá, nhìn hắn ngơ ngác, "Có chuyện gì vậy?"

Tông Nguyên bị con cá trong tay Phó Tân làm cho khó chịu đến mức không giữ nổi hình tượng, cảm giác nhớp nháp, trơn trượt, có vảy cá chi chít khiến hắn rùng mình, "Đừng động vào thứ đó, vứt đi!"

Phó Tân nghe lời đem con cá thả xuống nước. Con cá chép khoảng hai mươi centimet vừa xuống nước đã vẫy đuôi, thở phì phì. Tông Nguyên hai chân cứng ngắc đứng tại chỗ, nhìn trời nhìn đất, nhất định không nhìn đám cá bơi lội trong bể nước phía trước.

Phó Tân nhíu mày, lo lắng hỏi, "Cậu sợ cá à?"

Tông Nguyên cười khẩy, "Làm sao có thể?"

Hắn nói vậy, khí thế cũng mạnh mẽ, nhưng biểu cảm trên mặt lại lộ ra sơ hở. Phó Tân vô thức mỉm cười, rửa tay rồi kéo Tông Nguyên đi ra khỏi khu vực bán hải sản, nhưng Tông Nguyên lại tránh né cậu.

Phó Tân nhếch mép cười nhạt, bàn tay vẫn còn chìa ra từ từ rụt lại, "Sao vậy?"

Tông Nguyên bĩu môi, "Tay cậu còn mùi tanh của cá."

Phó Tân không biết nên thở phào hay thở dài, mượn nước và xà phòng của chủ quầy bán cá, chắc chắn không còn mùi gì trên tay rồi mới đến bên Tông Nguyên. Tông Nguyên cau mày, yêu cầu Phó Tân xòe tay, cúi xuống ngửi cẩn thận như kiểm tra số liệu khoa học.

Đầu mũi của hắn chạm vào tay Phó Tân, Phó Tân cúi mắt xuống nhìn hắn, cảm giác lòng bàn tay ngứa ngáy.

Tông Nguyên hài lòng đứng thẳng dậy, gật đầu, "Rất tốt."

Phó Tân kéo tay áo Tông Nguyên, "Chúng ta đi xa một chút."

Ra khỏi khu vực ẩm ướt, Tông Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, gương mặt tối sầm lại, đe dọa Phó Tân, "Không được nói ra ngoài."

"Ừm," Phó Tân nghe lời gật đầu.

Tông Nguyên ho khẽ, lại thấy chột dạ, "Muốn ăn gì thì cứ mua, mua thoải mái."

Phó Tân nhìn hắn, "Cậu thích ăn gì?"

"Cậu thích ăn gì thì toi cũng thích ăn đó," Tông Nguyên nói một mạch không ngừng, "Dù sao chúng ta tâm đầu ý hợp mà."

Phó Tân đỏ mặt, bước nhanh, "Cậu ở đây chờ tôi."

Tông Nguyên bước dài theo sát, "Đi cùng đi."

Lúc này trời đã bắt đầu chạng vạng, Tông Nguyên và Phó Tân mỗi người xách một túi thực phẩm và đồ ăn vặt, đến chỗ Tông Nguyên đỗ xe máy.

Tông Nguyên gọi taxi, để hai túi đồ lớn cho tài xế chở đến dưới chung cư, Phó Tân nói, "Tôi có thể cầm."

"Thôi đi," Tông Nguyên nói, "Lần đầu ngồi xe của tôi mà cậu muốn không đẹp sao?"

Phó Tân im lặng.

Tông Nguyên đội mũ bảo hiểm cho Phó Tân, "Đội vào."

Phó Tân tháo mũ bảo hiểm, lúc này gió không lớn, không biết chốc lát nữa gió có mạnh không, cậu kiên quyết nhìn Tông Nguyên, "Cậu đội đi."

"Chậc," Tông Nguyên thở dài, nhận lại mũ, một chân dài quăng qua, dễ dàng ngồi lên xe máy, hắn vỗ vỗ chỗ ngồi phía trước, "Lên, ngồi đây, đối diện tôi, đầu chui vào ngực tôi."

Phó Tân leo lên ghế sau.

Tông Nguyên quay mặt nhìn cậu, nét mặt sắc sảo, sống mũi cao, hắn khẽ hừ, "Nhát gan."

Phó Tân giả vờ không nghe thấy.

Tông Nguyên lái xe ổn định đến cổng khu chung cư, từ phòng bảo vệ lấy hai túi thực phẩm, đến khi về đến căn hộ thì trời đã hoàn toàn tối đen.

Phó Tân nhanh nhẹn chuẩn bị thực phẩm, Tông Nguyên háo hức, "Tôi cần làm gì?"

Phó Tân nghĩ ngợi, "…" thật sự không nghĩ ra.

Cậu khó khăn nói, "cậu rửa rau nhé?"

Tông Nguyên nghiêm túc gật đầu, như đang thực hiện một nhiệm vụ quốc gia quan trọng, đổ rau cần rửa vào nước, bắt đầu chà xát, giống như đang tắm cho rau.

Phó Tân từ nhỏ đã tự nuôi mình, món khó thì không có điều kiện học và luyện tập, món gia đình là chuyện nhỏ, còn có thể làm vài món sở trường.

Nhà bếp của Tông Nguyên mới tinh, trang thiết bị đầy đủ, Phó Tân nấu súp bên này, xào rau bên kia, đi tới đi lui, cả căn bếp dần dần tỏa ra hương thơm quyến rũ, còn có tiếng xèo xèo của dầu nóng.

Tông Nguyên tựa vào cửa bếp, nheo mắt nhìn bóng lưng bận rộn của Phó Tân, 0046 chảy nước miếng, "Thơm quá."

"Tránh ra," Tông Nguyên nói, "Đừng làm phiền tôi quan sát Phó Tân."

Thu dọn, rắc hành tươi lên trên, Phó Tân múc món cuối cùng ra, Tông Nguyên lấy hai đôi bát đũa từ tủ, cảm thán, "Lâu rồi không ăn cơm nhà."

Ba món một canh, khoai tây chua cay, thịt xào ớt xanh, gà xào xả ớt, canh cà chua trứng.

Phó Tân có chút căng thẳng nhìn Tông Nguyên ăn miếng đầu tiên, Tông Nguyên gật đầu, khẳng định nói, "Ngon."

Phó Tân thở phào, ăn một miếng cơm, cảm thấy đây là bữa cơm hạnh phúc nhất mà cậu ăn gần đây.

Cậu liếc nhìn Tông Nguyên, khóe miệng Tông Nguyên nhếch lên, rõ ràng rất vui vẻ.

Tâm tình của cậu càng thêm vui sướиɠ.