Quyển 1 - Chương 3: Thanh xuân vườn trường

Bọn họ vắt óc nhìn hình vẽ, sợ khen sai: “vẽ cũng thật giống!"

Phó Tân mấp máy cái miệng khô ráp, nứt nẻ, "chỉ tuỳ tiện vẽ một con ngựa mà thôi."

Đây mà là con ngựa à? !

Lông mày Tông Nguyên co giật, không để ý đến lương tâm đang đập thình thịch: “Thật đẹp.”

Ánh mắt hắn cực kỳ tập trung, nếu nhìn chằm chằm vào ai đó, hắn có thể dễ dàng làm cho người khác có cảm giác đắm đuối, Phó Tân mập mờ gật gật đầu, lại lùi về góc tường.

Giống như một con rùa vừa thò đầu ra ngoài liền lập tức rút đầu lại.

Sau khi chuông tan học vang lên, nhiều người nhìn về phía Tông Nguyên đang nằm trên bàn, không rõ hắn đang ngủ hay đang nghỉ ngơi.

Không ai dám đến làm phiền.

Bạn thân của Hà Tú Tú ngồi ở trước mặt cô, quay xuống nói chuyện: “Này, Tú Tú, sao cậu không đi làm quen đi?”

Hà Tú Tú liếc nhìn Tông Nguyên, ngượng ngùng cười: “Cậu ấy đang ngủ, làm sao lại không biết xấu hổ mà đi quấy rầy."

Trương Chi Lương nhìn cô một cái rồi lại nhìn xung quanh, rất nhiều ánh mắt của mọi người đang tập trung vào phía sau. Cậu ta hơi cau mày, sau đó khôi phục dáng vẻ bình thường, nhưng khi nhìn thấy Phó Tân ngồi cạnh Tông Nguyên, khóe miệng cậu ta hơi nhếch xuống. Khi Phó Tân nhìn qua, Trương Chi Lương lại nở một nụ cười hiền lành đặc trưng.

Phó Tân đột nhiên nhìn đi chỗ khác.

Hành động của cậu tạo ra một luồng gió nhẹ, làm bay lên mấy lọn tóc lòa xòa bên tai Tông Nguyên.

Phó Tân nhìn kỹ, phát hiện trên tai Tông Nguyên có đeo một chiếc khuyên tai nhỏ màu đen.

Ánh sáng do viên kim cương đen phản chiếu cũng không hề yếu, chiếu thẳng vào mắt Phó Tân.

Khuyên tai kết hợp với đường nét gọn gàng của khuôn mặt học sinh mới chuyển đến, thực sự khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy. Phó Tân dùng ngón tay cầm bút vẽ vài đường trên tờ giấy trắng. Con trai cũng đeo khuyên tai sao?

Tông Nguyên bị tiếng chuông vào học đánh thức, đứng dậy vuốt tóc một cách thản nhiên. Nam sinh trước bàn tranh thủ giáo viên còn chưa đến lớp, quay lại tự giới thiệu: “Xin chào, Tông Nguyên, tôi là Dương Phàm. Tính cách của cậu rất hợp với tôi! Chúng ta kết bạn đi."

Tông Nguyên cười lười biếng cười, khóe miệng nhếch lên một cách điển hình của kẻ có tiền, "Được thôi, được thôi."

Bạn cùng bàn của Dương Phàm cũng muốn tham gia, quay đầu lại và vô tình đυ.ng vào bàn của Phó Tân. Biểu cảm của cậu ta lập tức trở nên ghê tởm và giận dữ, lườm Phó Tân một cái, mở miệng định nói gì đó, nhưng nhìn Tông Nguyên một cái rồi vỗ vỗ quần áo, nằm sấp xuống và im lặng.

Phó Tân không thay đổi biểu cảm, kéo bàn mình lùi lại một chút, như đã quen với điều này.

Tông Nguyên nghiêng ghế của mình, hai chân trước của ghế nhấc lên khỏi mặt đất. Hắn nhìn bạn cùng bàn của Dương Phàm, nhẹ nhàng nói, "Này, bạn học, cậu vừa định nói gì vậy?"

Phó Tân và bạn cùng bàn của Dương Phàm đều đột nhiên cứng đờ, Dương Phàm cười gượng, "Ha ha ha, không có gì đâu."

Tông Nguyên liếc nhìn người không dám lên tiếng, cười đùa, "Tôi còn tưởng rằng cậu định mắng chửi ai đó đấy."

Thực sự là định chửi người!

0046 cầm một cuốn sổ nhỏ, trong đó ghi chép rõ ràng từng lời chửi bới Phó Tân của mỗi người, chỉ riêng người bạn cùng bàn của Dương Phàm này đã mắng Phó Tân suốt bảy tám trang mà không hề bị lặp lại câu nào, ai nhìn thấy những lời này cũng không thể tin được rằng đó là lời chửi của một học sinh trung học.

Dương Phàm còn định nói gì thêm nhưng giáo viên toán đã vào lớp, cậu ta chỉ có thể xấu hổ quay đầu lại.

Phó Tân rút ra một quyển sách toán, cũng không biết nên nói gì. Tông Nguyên nhìn chằm chằm vào hai chữ lớn trên bìa sách, thái dương giật giật, "Tiết toán à?"

Phó Tân đáp nhẹ, "Ừ."