Quyển 1 - Chương 6: Thanh xuân vườn trường

Phó Tân dừng lại một chút, "Người đầu tiên."

Tông Nguyên cũng là người đầu tiên nói chuyện, chạm vào đồ của cậu sau sự cố.

Tính tình cũng tốt, còn cho cậu kẹo.

Thật là người tốt.

Tông-người Nguyên-tốt lật trang đầu tiên, 0046 đã chuẩn bị giấy bút để dựa theo tranh mà phân tích một chút về Phó Tân, và rồi, "..."

Hai người cùng trợn mắt há mồm.

Tông Nguyên nhìn bức tranh, giống như một bông hoa, lại có đôi mắt, đường nét uốn lượn, khí thế hào hùng, có vẻ rất có nội hàm,Tông Nguyên khẽ ho, nhường vị trí cho 0046, "Ngươi nói đi."

0046 thử thăm dò, "Bông hoa lớn có đuôi?"

Tông Nguyên lắc đầu, "Nhưng còn có mắt."

Phó Tân lấy bút vẽ tiếp tranh cho Tông Nguyên, Tông Nguyên do dự một lúc, vẫn là hỏi cậu, "Phó Tân, cậu cảm thấy tranh chính mình vẽ như thế nào?"

Phó Tân nghe vậy, hiếm khi cười, khẽ rụt rè gật đầu, "Cũng không tệ lắm."

Cậu ấy trông có vẻ năng động hơn sáng nay, Tông Nguyên cảm thấy chính mình cần khuyến khích cậu một chút, gật đầu chắc chắn, "Không chỉ không tệ! Mà là rất tốt!"

0046 vẫn đang nghiên cứu bức tranh đầu tiên, Phó Tân vô cùng tri kỷ đem đáp án nói ra, cậu có chút ngượng ngùng, "Tranh này vẽ lâu rồi, là một con rùa đen."

Ồ, là con rùa đen.

Tông Nguyên như chơi giải đố với 0046, xem tranh từng trang một, cả lớp chỉ có hai người họ vui vẻ, sung sướиɠ nhất, Phó Tân liếc nhìn Tông Nguyên một cái rồi vẽ một nét, lại một nét, biểu cảm nghiêm túc như đang làm nghiên cứu khoa học.

0046 lỡ nhìn qua, "Tông Nguyên, ngươi biết nhân vật Như Hoa không?"

Tông Nguyên khinh thường, "Ngươi nghĩ ai cũng xứng đáng để tôi biết à?"

0046 hài lòng, "Không biết thì tốt."

Tiết tự học tối đầu tiên kết thúc, Phó Tân vẫn chưa vẽ xong, cậu dùng sách giáo khoa đè lên, Tông Nguyên chẳng nhìn thấy gì, thất vọng đứng dậy đi vệ sinh.

Trong lớp có vài người đi theo, "Đi vệ sinh à? Đi cùng nhau chứ Tông Nguyên."

WC mỗi tầng đều có, nam sinh đi WC mãi mãi vẫn ít hơn nữ sinh.

Tông Nguyên kéo khóa quần xuống, bắt đầu tiểu tiện, mấy nam sinh kia nhìn nhau, nói một đống chuyện, "Vậy nên cậu đừng ngồi cùng cậu ta! Cậu ta thích nam đấy! Nghĩ thôi đã thấy ghê tởm, đến gần cậu ta không biết sẽ lây bệnh gì!"

Tông Nguyên mặt không đổi sắc, tiểu tiện xong, ngắt lời nam sinh đang hăng say nói, "Cậu là nam, cậu sẽ không thích nam đúng không?"

Nam sinh ngẩn ra, "Tất nhiên tôi không thích nam!"

Tông Nguyên rung rung quần, kéo khóa lên, quay đầu nhìn nam sinh, cười khẩy, "Thế cậu nhìn chằm chằm anh em của tôi làm gì?"

Nam sinh mặt vàng vàng đen đen lập tức đỏ ửng.

Tông Nguyên đυ.ng vai nam sinh kia, làm cậu ta loạng choạng rồi đi rửa tay một cách bình thản. Phía sau, vài người đứng đờ ra, đồng loạt nhìn về phía nam sinh mặt đang đỏ bừng kia.

Tông Nguyên không vội về lớp, hắn tựa lưng vào lan can, nhìn xuyên qua cửa sổ, liếc về phía Phó Tân đang ngồi ở hàng cuối.

Lớp học ồn ào nhưng khu vực của Phó Tân lại im lặng lạ thường.

Tông Nguyên xoa xoa ngón tay, cơn thèm thuốc lại ập đến. Hắn nhăn mặt, rút một viên kẹo bạc hà ra và nhét vào miệng. Phó Tân đang cúi đầu viết bài, mái tóc dài che khuất cả khuôn mặt.

Tông Nguyên nhận xét, "Kiểu tóc này không hợp, trông không đẹp chút nào."

0046 khiêm tốn hỏi, "Kiểu tóc nào đẹp?"

"Ngươi chỉ là một hệ thống, việc gì phải quan tâm," Tông Nguyên gõ gõ lan can, chỉ vào Phó Tân, "Nhìn xem, khuôn mặt của cậu ấy rất đẹp, trán đầy đặn, đường nét mượt mà, cằm thon gọn. Chỉ có điều quá gầy, nếu có thêm chút thịt, lộ ra khuôn mặt toàn vẹn, sẽ trở thành một người rất đẹp trai."

Phó Tân hoàn toàn không biết mình đang bị đánh giá. Chỗ ngồi bên cạnh cậu vẫn trống, mặc dù trước nay chỉ có mỗi cậu ngồi đây, nhưng bây giờ lại thấy trống trải.

Cậu mím môi, Trương Chi Lương cầm bài kiểm tra đến bên cậu, "Phó Tân, của cậu này."