Quyển 1 - Chương 7: Thanh xuân vườn trường

Trương Chi Lương cười dịu dàng, Phó Tân nhanh chóng nhận lấy bài kiểm tra, khẽ nói, "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn," Trương Chi Lương chưa vội đi, cậu ta nhìn Phó Tân với vẻ mặt đầy quan tâm, "Hôm nay cậu ổn chứ? Tôi thấy Tông Nguyên không dễ gần, cậu nên tránh xa cậu ta ra, kẻo..."

Trương Chi Lương vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên im bặt. Tông Nguyên đứng ngoài cửa sổ cười tủm tỉm nhìn vào cậu ta, như có thể nghe thấy lời Trương Chi Lương nói. Trương Chi Lương cười gượng một cái, Phó Tân sờ chiếc bút trong tay, đáp, "Tông Nguyên, cậu ấy rất tốt."

Lâu rồi Phó Tân mới nói chuyện với Trương Chi Lương nhiều như vậy, bình thường chỉ là "ừ", "cảm ơn", "xin lỗi", "...". Lần này, khi nhìn lên, đôi mắt trong sáng và gương mặt thanh tú của Phó Tân khiến Trương Chi Lương cảm thấy khó chịu.

Mới một ngày, người ghê tởm như Phó Tân cũng có thể nói tốt giúp Tông Nguyên.

Chẳng phải cậu ta nói thích mình sao?

Trương Chi Lương cười dịu dàng, "Vậy thì tốt rồi."

Tông Nguyên bước vào lớp, mọi người xung quanh chào đón hắn một cách nhiệt tình.

Hắn đi qua con đường xi măng ngắn nhưng lại như một ngôi sao bước vào trung tâm ánh đèn, bước đến chỗ của Phó Tân và Trương Chi Lương.

Hắn chống tay lên bàn, cúi người xuống, dáng vẻ mạnh mẽ, "Tôi thấy học uỷ đứng ở bàn tôi lâu quá rồi, có chuyện gì à?"

Khí thế ai cao ai thấp lập tức trở nên rõ ràng, Trương Chi Lương siết chặt bài kiểm tra, cố gắng bình tĩnh trả lời, "Tôi phát bài kiểm tra."

"Ồ," Tông Nguyên ngạc nhiên, "Cậu cũng tiện thể ở đây giảng bài luôn à?"

Bầu không khí căng thẳng, những người xung quanh đã bắt đầu nhìn về phía này. Trương Chi Lương tỏ ra bất lực, "Tông Nguyên, cậu không vui à?"

Tông Nguyên khịt mũi coi thường, định phản bác thì Phó Tân kéo nhẹ áo hắn.

Đây là lần đầu tiên Phó Tân chủ động chạm vào hắn, Tông Nguyên thuận theo lực kéo, ngồi vào chỗ của mình, ngón tay gõ nhẹ lên bàn như đánh đàn, "Nhìn học uỷ của chúng ra nói kìa, cậu ấy chặn chỗ ngồi của tôi, tôi chỉ có thể đứng nói chuyện với cậu thôi."

Phó Tân ngửi thấy mùi bạc hà từ người Tông Nguyên, buột miệng nói, "Cậu ăn kẹo trong nhà vệ sinh à?"

Tông Nguyên quay lại nhìn Phó Tân, mặt tối sầm, đầu lưỡi đưa viên kẹo vừa mới nhét vào miệng ra khoe "Cậu nhìn xem, tôi chỉ vừa mới ăn!"

Phó Tân cẩn thận nhìn nhìn một chút, nhíu mày, " Phía bên trái miệng cậu có một chiếc răng sắp sâu rồi."

Tông Nguyên giật mình, không dám động đậy, để Phó Tân đến gần xem, "Răng nào? Bây giờ nó thế nào?"

Phó Tân cúi gần, ngửi thấy mùi bạc hà từ người Tông Nguyên, chăm chú nhíu mày, rất nghiêm túc trông giống như một bác sĩ.

Trương Chi Lương bị hai người bọn họ lãng quên, đứng cứng ngắc, thâm trầm nhìn bọn họ vài lần rồi tiếp tục phát bài kiểm tra như không có chuyện gì xảy ra.

Răng của Tông Nguyên vẫn ổn, nhưng hắn cần phải ăn ít kẹo lại.

Phó Tân tự tin vẽ vị trí của chiếc răng bị sâu lên giấy, Tông Nguyên nhìn một lượt, cũng không nhận ra chiếc răng nào bị sâu, ngạc nhiên, "Kẹo bạc hà cũng gây sâu răng sao?"

Phó Tân như một bác sĩ nhi khoa dạy trẻ con ba tuổi, "Là kẹo thì đều phải ăn ít lại."

Tông Nguyên nhăn mặt, rút ra một điếu thuốc từ trong túi, chậm rãi thở dài.

Ăn ít kẹo thì phải hút thuốc rồi.

Dương Phàm quay lại nhìn, suýt thì giật mình nhảy dựng lên, "Cậu mang thuốc lá vào lớp à?"

Học sinh cấp ba, đặc biệt là lớp 12, thuốc lá ở trong mắt giáo viên chẳng khác gì thuốc độc.

Tông Nguyên thản nhiên xoay xoay điếu thuốc trong tay, "Tôi không châm, chỉ cầm để đỡ thèm."

Dáng điệu của hắn rất thành thục, điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, như sắp đưa lên miệng để hút rồi nhả khói, vô cùng thu hút ánh nhìn.

Với nhiều nữ sinh, những nam sinh biết hút thuốc sẽ rất hấp dẫn hơn, đặc biệt khi người đó còn rất đẹp trai.