Chương 11: Gả Đi Thôi

nhóm dịch: bánh bao

Cô nghĩ như vậy là bởi vì trong lòng không sợ hãi, cũng không có khủng hoảng khi bị ép lập gia đình.

Dù sao Tạ Khải Minh cũng là một sĩ quan quân giải phóng ưu tú, mà cô cũng giống như những người bình thường khác có sự sùng bái và tín nhiệm tự nhiên đối với quân nhân, trong tiềm thức cô nhận định anh tuyệt đối sẽ không bắt nạt cô.

Cô kéo kéo mái tóc, phát hiện bà ngoại vẫn luôn bận rộn, tối hôm qua bà ấy còn ngủ ít hơn cả cô.

Bà ngoại đã dậy sớm, đang vui vẻ chuẩn bị của hồi môn cho cô.

Thật ra cũng không có gì để chuẩn bị, năm 1970, mọi người ở nông thôn cũng chỉ ăn bảy tám phần no, có thể có cái gì tốt mà là của hồi môn?

Nhưng bà ngoại không hổ là bà lão có thể tích góp ra nhà, lại chuẩn bị bánh bao hoa đưa tiễn để Lâm Khê có thể diện.

Ngày hôm qua sau khi Tạ Khải Minh đi, bà ấy liền lấy gạo, sau đó đi từng nhà đổi mì. Nửa đêm, bà ấy nhào bột làm sáu bánh bao hoa nặng một cân. Trời chưa sáng, bà ấy đã dậy hấp bánh bao, một nồi thơm phức khỏi cần nói cũng biết đẹp cỡ nào.

Tay bà ấy cũng khéo léo, dùng tờ giấy đỏ mà con trai lớn viết chữ Phúc cho đại đội cắt chữ song hỉ và hoa bánh bao lớn dán lên.



Lại trải cho Lâm Khê một cái chăn hoa trắng nền xanh, chậu rửa mặt, bình trà, dụng cụ như lược này kia.

Bà ngoại còn đưa hai cái rương màu đen như bảo bối của mình năm đó cho Lâm Khê, đồ dùng trang điểm cùng với đồ dùng cá nhân cho cô, bà ngoại đều cài thêm khóa đồng nhỏ.

Chính vì thế mà khiến cho hai mợ và hai chị họ ghen tị vô cùng, cảm thấy bà lão thiên vị Lâm Khê.

Bà Phùng lý thẳng khí hùng nói, “Tiểu Khê của chúng ta hiểu chuyện, lập gia đình cũng không cần chúng ta quan tâm, bản thân tự tìm một đưa cháu con rể tốt. Người ta cũng không cần của hồi môn, không cần mọi người ra sức, mấy đứa chúng con còn có cái gì không hài lòng?”

“Cháu gái không có mẹ xuất giá, các cậu các chú không giúp đỡ à? Hay chờ mẹ kế của con bé đến đây hả? Hay là để cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ gả ra ngoài làm cho người trong huyện thành chê cười cả nhà?”

Các mợ liền vội vàng nói muốn giúp đỡ, hứa hẹn coi như con gái của mình vậy.

Lớn như vậy còn nuôi được, chẳng lẽ còn thiếu một chút cuối cùng?

Chỉ là mấy người mợ đối với việc Lâm Khê không biết xấu hổ đến bệnh viện để dựa vào Tạ Khải Minh có chút bất mãn, cảm thấy rất mất mặt.