Chương 16: Anh Cứ Đợi Đó!

nhóm dịch: bánh bao

Hai tay anh vịn tay lái, l*иg ngực rộng lớn chặn sau lưng cô, lập tức ôm cô vào lòng.

Lâm Khê: “!!!”

Người đàn ông kia có chỗ ngồi phía sau rộng rãi thoải mái không cho cô ngồi, để cô ngồi ở phía trước như này à, rõ ràng muốn hại cô mà!

Chẳng lẽ còn sợ cô chạy?

Quả nhiên Tạ Khải Minh giật giật khóe môi, hơi cúi đầu, giọng nói từ đỉnh đầu cô cúi đầu truyền đến, “Ngồi ở phía sau quy củ thoải mái như vậy, cô không cảm thấy không thích hợp sao...” Nữ lưu manh này.

Lâm Khê: “...” Người đàn ông đáng ghét kia lại dám nói cô không xứng ngồi ở ghế sau ư?

Tạ Khải Minh, anh đợi đó cho tôi!

Hai thanh niên kia nhìn thấy cười ha ha, “Vẫn là Tạ đoàn trưởng biết nhiều hơn.”

Tạ Khải Minh liếc xéo bọn họ một cái, “Đồ đạc không đựng được thì cứ buộc ở phía sau.”

Nắp đậy của Lâm Khê cộng thêm rương tay, toàn mấy thứ linh tinh lộn xộn, nhìn không nhiều lắm, nhưng muốn dùng xe đạp trở cũng không dễ dàng.



Một thanh niên đã giúp buộc hai cái hộp ở phía sau, kế đó ra hiệu cho họ lên đường.

Trên đường hai thanh niên kích động đến bắt đầu gào thét, lần lượt hát, cuối cùng ngay cả “Tam đại kỷ luật tám hạng chú ý” đều xuất hiện.

Tuy rằng nghe nói cô vợ này của đoàn trưởng này có vấn đề, nhưng trong mắt bọn họ, chỉ cần đoàn trưởng chịu cưới thì tốt rồi. Nếu như anh không vui, sợ là căn bản sẽ không đến đón dâu.

Nhà họ Phùng trực thuộc thành quan xã, ngay bên cạnh huyện Ngọc Hà, đạp xe đạp hơn nửa tiếng đồng hồ.

Lâm Khê ngồi trên thanh ngang lớn phía trước, cố gắng nằm trên tay lái muốn tránh xa Tạ Khải Minh một chút, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị anh ôm vào lòng.

Khí tức nội tiết tố nam tính trên người anh quá mức nồng đậm, làm cho Lâm Khê từ trước tới nay chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông xa lạ, cảm giác từng đợt choáng váng.

Khi anh đạp xe đạp, đầu gối và đùi cũng sẽ thỉnh thoảng chạm vào cô, cho dù cô có cố gắng trốn về phía trước, thì không gian có hạn cũng không có khả năng trốn đi đâu.

Cô cố gắng nằm sấp, nhéo mặt mình từng chút một, ước gì có thể nhéo mình thành người vô hình.

Tạ Khải Minh lạnh lùng nhìn thiếu nữ trong ngực đang co lại thành một đống, dáng ước gì có thể biến mất tại chỗ, nhịn không được nhếch khóe môi.

Anh không rõ vì sao tính cách trước sau của một người lại khác nhau lớn như vậy, lúc trước khắc nghiệt, tùy hứng, quái gở, nóng nảy, trong lòng lại tự ti khϊếp nhược, vì dựa vào anh không chút bận tâm tôn nghiêm cùng thể diện.