Chương 22: Yếu Đuối Như Vậy?

nhóm dịch: bánh bao

Xem ra đơn xin kết hôn chỉ tra lý lịch và xuất thân không được, buổi chiều anh phải đến ủy ban cách mạng gọi điện thoại cho trường cô, hỏi thêm vài câu với biểu hiện hiện tại của cô, thông tin ngoài lý lịch, chỉ có thể hỏi từ miệng giáo viên và bạn học của cô.

Em họ chọc chọc em gái Tạ, để cô ấy nhìn dáng vẻ yếu đuối của Lâm Khê, giống như cho chim ăn vậy, người trong thành đều như vậy sao?

Mẹ Tạ lại không vui, gắp một đũa thức ăn hừ lạnh một tiếng.

Chị dâu Tạ đứng lên thấy còn nói, “Vợ chú hai mau ăn đi nào, hôm nay vì em đến chị cố ý thêm một muỗng dầu đậu nành.”

Lâm Khê cảm ơn. Cô cầm đũa nhưng không nhúc nhích, kiếp trước cô và người khác ăn cơm quen dùng đũa công cộng, lúc này cùng một đám người xa lạ ở trong chậu khuấy động không hiểu sao có chút mâu thuẫn, cô cần điều chỉnh một chút nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh.

Cô gắp một đũa thức ăn, đưa đến bên miệng liền ngửi thấy một mùi dầu đậu nành chưa chín, mang theo một cỗ mùi tanh.

Nếu như là kiếp trước cô tuyệt đối sẽ buông xuống không ăn, lúc này cô nhịn tiếp ăn.

Mẹ Tạ ở phía đối diện nhìn thấy dáng vẻ kia của cô càng thêm tức giận, sao nào, còn khiến cô ấm ức nữa à nữ lưu manh? Chê bữa cơm nhà tôi không ngon? Đừng quấy rầy con trai tôi!



Lâm Khê miễn cưỡng ăn nửa cái bánh bao rồi uống nửa chén nước, chén kia cũng không rửa sạch sẽ, có một mùi hơi lạ.

Bởi vì người ngoài như cô gia nhập, mọi người nhà họ Tạ trên bàn ngay từ đầu còn căng thẳng giữ ý, hiện tại thấy cô không ăn, bọn họ lập tức dùng giống như bánh xe, thức ăn vèo vèo cái hết luôn.

Lâm Khê trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn hai chậu rau bị tiêu diệt như gió cuốn mây tan.

Mấy ngày nay sau khi cô xuyên tới, vì khiêm tốn cố ý trốn tránh mọi người, ăn cơm đều ăn một mình, cho nên chưa từng thấy qua cảnh tượng hoang dã như vậy.

Tạ Khải Minh liếc thấy, nhìn ánh mắt cô càng trừng càng lớn, miệng cũng không khép lại được, dáng vẻ kinh hãi nhìn chằm chằm chậu rau, anh mau chónggiơ tay nhét một miếng bánh bao vào miệng cô, chọc cho cô lập tức trừng mắt nhìn anh.

Khóe môi anh hơi giật giật, thấp giọng nói: “Ăn xong có thể đi thu dọn đồ đạc.”

Lâm Khê ồ một tiếng, rất lễ phép để mọi người chậm rãi ăn, cô đứng dậy đi đến trong sân.

Nhà họ Tạ là nhà gạch ngói, so với nhà đất bùn ở nông thôn cao lớn rộng rãi hơn rất nhiều, hơn nữa bởi vì điều kiện nhà bọn họ tốt, cho nên nhà mình một cái sân, không cần cùng nhà người khác chen chúc một chỗ