Chương 24: Ánh Mắt Oán Hận!

nhóm dịch: bánh bao

Mẹ Tạ lại dặn dò, “Lúc trước không phải cho con hai mươi đồng sao? Con cầm theo mua gì đó cho chú đi.” Nói tiền cho con trai kết hôn, nhưng bà ấy cảm thấy con trai sẽ không tiêu tiền cho nữ lưu manh kia.

Tạ Khải Minh: “...” Số tiền đó anh đưa cho Lâm Khê.

Anh gật đầu, “Vâng.”

Anh buông đũa bưng vại trà của mình đi đông phòng tìm Lâm Khê.

Triệu Tú Phương nhìn bóng lưng cao lớn tuấn thẳng của anh, ấm ức đến muốn rơi lệ, cô ta đặc biệt tới đây vì anh, nhưng anh lại không để ý tới cô ta.

Mẹ Tạ nhìn thấy ho khan một tiếng, “Được rồi, thời gian không còn sớm, đều nhanh chóng đi làm mau lên.”

Triệu Tú Phương nhẹ nhàng cắn môi, hai ngày nay cô ta đều đi theo em gái Tạ đến trường mầm non, nhưng hôm nay cô ta không muốn đi, cô ta muốn ở nhà.

Cô ta bảo em gái Tạ đi làm, cô ta chủ động thu dọn bát đũa, cố ý bưng ra ngoài cửa sổ đông phòng rửa chén.

Xuyên qua cánh cửa sổ mở, cô ta nhìn Tạ Khải Minh đứng trong phòng, nói chuyện với Lâm Khê đang ngồi dọc theo mép giường.



Rõ ràng là một nữ lưu manh, sao anh họ lại cưới cô chứ?

Mấy ngày trước thái độ của anh họ vẫn rất lạnh nhạt, không cho bất cứ kẻ nào nói chuyện này với anh, mẹ Tạ suy đoán anh định mặc kệ nữ lưu manh, để cô mất mặt không dám gặp ai.

Ngày hôm qua lúc anh đi tìm nữ lưu manh, mặt vẫn lạnh như băng, cô và em gái Tạ suy đoán anh đi nói rõ ràng với nữ lưu manh, kết quả trở về anh liền nói muốn cưới người ta.

Người trong nhà tuy rằng không hiểu, nhưng từ trước đến nay việc của anh sẽ tự mình làm chủ, lúc này lại vì phó đoàn trưởng ở bên ngoài nói một không hai, cha Tạ cũng không nghi ngờ, mẹ Tạ chỉ có thể tùy anh.

Vừa rồi lúc Lâm Khê đi theo anh vào, Triệu Tú Phương cảm giác tròng mắt mình đều đau nhức.

Từ nhỏ mọi người đều nói đùa rằng để cô ta làm vợ Tạ Khải Minh, trong lòng cô ta không biết vui cỡ nào, bởi vì anh họ hai lớn lên là trai đẹp nhất.

Tuy rằng anh không thích nói chuyện, không thích dây dưa vào đám phụ nữ, nhưng cô ta cảm thấy anh như vậy càng có khí khái nam tính.

Kết quả thứ mình canh giữ, bị một nữ lưu manh độc chiếm... Tức giận đến chết cô ta rồi.

Ánh mắt oán hận của cô ta đều phải hóa thành thực chất đâm về phía Lâm Khê.

Lâm Khê ở trong phòng giật mình một cái, giương mắt nhìn qua, liền nhìn thấy Triệu Tú Phương ngoài cửa sổ vội vàng cúi đầu rời đi.