Chương 27: Anh Mới Ngốc!

nhóm dịch: bánh bao

“Ngốc ở đây làm gì?” Anh châm chọc nói.

Đôi mắt hồn nhiên vô hại trong cửa sổ không ngoài ý muốn dấy lên ngọn lửa nhỏ, “Anh mới ngốc, cả nhà anh đều ngốc!”

Lâm Khê thở phì, kẻ công kích người khác không thể nhịn được!

Tạ Khải Minh cũng không nhường cô, thản nhiên nói: “Trong nhà tôi không phải có cô sao, có thể thấy được là cô ngốc ghê lắm!”

Lâm Khê thiếu chút nữa nổ tung!

Lâm Khê có chút oán niệm Tạ Khải Minh, cũng không chịu cho anh sắc mặt tốt.

Tạ Khải Minh cũng không thèm để ý, anh nói với mẹ Tạ một tiếng, mang theo tiền và phiếu lương thực gọi Lâm Khê ra ngoài.

Lâm Khê cầm cái túi xách có vá của nguyên chủ trên lưng, thuận tay nhét quyển sách mình chưa đọc xong vào.

Tạ Khải Minh: “Thích học tập như vậy?”

Lâm Khê: “Xem sách còn tốt hơn là xem một số người.”

Tạ Khải Minh chậc chậc một tiếng, bé con không phát điên, lại cả người đầy gai nhọn.

Anh dẫn Lâm Khê đến nhà hàng quốc doanh, gọi cho cô một bát mì thịt, bên trong có thêm một quả trứng gà, ngoài ra còn có một đĩa rong biển, một đĩa cà chua trộn đường trắng.



Lâm Khê buồn bực nhìn anh, “Làm gì?”

Tạ Khải Minh: “Cô ăn trước đi.”

Lâm Khê khó hiểu nhìn anh, định làm gì đấy? Sợ cô mất mặt trước mặt bằng hữu, cho nên để cô ăn xong đuổi cô đi à? Cô liền liên tưởng đến những thứ khác, trong nhà có một em họ hiền lành như vậy bất động tâm, sợ là bên ngoài còn có người tốt hơn? Được, vậy cô phải hợp tác.

Cô thực sự đói lắm!

Dạ dày Lâm Khê khá yếu, cha mẹ và bốn ông bà cũng chú ý, thế nên hình thành không ít thói quen, trước kia nhìn như không đáng chú ý, bây giờ chuyện này lại cực kỳ bắt mắt, ví dụ như mặc kệ lúc đói bụng ăn cơm cũng sẽ không nuốt chửng, càng không há miệng quá to.

Tạ Khải Minh thấy tay phải cô cầm đũa mì, tay trái nắm đũa, rất tự nhiên vểnh ngón tay hoa lan.

Lần đầu tiên trong đời Tạ Khải Minh nghiêm túc quan sát một người phụ nữ ăn cơm như vậy, dáng vẻ tao nhã của cô so với những nhà tư bản, bà chủ trong phim còn đẹp hơn nhiều.

Trong lúc ăn, cô còn sờ sờ túi, theo thói quen muốn cầm lấy khăn mặt.

Đương nhiên là không thể sờ vào được rồi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra vẻ thất vọng, Tạ Khải Minh từ trong túi áo lấy khăn tay đưa cho cô.

Lâm Khê lập tức bật cười giả: “Đa tạ, không cần.” Còn phải giặt cho anh nữa, hừ!

Mặc dù cô rất đói, nhưng bát mì lớn này thực sự có giá cả phải chăng, cô cảm thấy cô có thể ăn no cả ngày.