Chương 32: Cởi Cúc Thứ Hai!

nhóm dịch: bánh bao

Tay trái anh kéo dây đèn còn chống lên vách tường, tay phải cầm cằm nhọn của cô vặn vẹo đầu cô nhìn phía sau, không có gì cả.

Lâm Khê: “!!!”

Anh nắm lấy cô giống như đùa giỡn với búp bê vải, tưởng vậy là xong chuyện rồi à?

Cô vỗ tay anh, đẩy cánh tay anh bảo anh tránh ra.

Tạ Khải Minh chẳng những không tránh ra, ngược lại còn dùng một chút khí lực đẩy cô trở lại vách tường, tay phải chống bên vai cô rũ mắt nhìn cô không chớp mắt.

Dáng người anh cao lớn, khí thế mười phần, khi chuyên chú nhìn chằm chằm vào cô sẽ làm cho người ta có một loại ảo giác thâm tình chân thành.

Hơi thở ái muội bắt đầu lan tỏa giữa hai người.

Lâm Khê khẩn trương không chịu nổi, anh muốn làm gì?

Cô nuốt nước bọt, “Tạ, Tạ Khải Minh, chúng ta đã nói xong rồi, tạm thời giả vờ kết hôn, chờ mọi chuyện lắng xuống liền ly hôn, anh, anh sẽ được tự do...”

Đôi mắt Tạ Khải Minh thâm sâu, tối đen như mực nhìn không ra cảm xúc, anh nhếch khóe môi cười khẽ một tiếng, “Vậy không được, con người tôi không phải kẻ sẽ chịu thiệt, nếu cô đã từng ngủ với tôi, thì tôi nhất định cũng phải lấy lại.”

Cánh tay trái của anh chống lên vách tường đỡ cô, tay phải liền nắm lấy nút áo đầu tiên dưới cổ cô, bắt đầu chậm rãi cởi ra.



Lâm Khê: “!!!”

Cô giơ tay đẩy anh đánh anh, lại bị anh một tay lưu loát nắm lấy cổ tay, hai tay kéo lên đầu. Tay phải anh vẫn nắm trên nút áo của cô, chậm rãi cởi nút đầu tiên, sau đó trượt xuống bắt đầu cởi nút thứ hai.

Lâm Khê: “Anh, anh dừng lại!” Hai má cô đỏ bừng, hô hấp dồn dập, ngực phập phồng miêu tả đường cong uyển chuyển.

Tạ Khải Minh cúi đầu, dựa vào cô rất gần: “Dừng lại? Cô chắc chắn chứ?”

“Lúc trước khi cô chui vào chăn tôi cũng không cho tôi dừng lại, chính cô...” Đôi mắt đen của anh sáng quắc, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, “Cũng không dừng lại!”

Cả người Lâm Khê nóng bỏng muốn nổ tung, hơi thở nóng rực của anh phun lên mặt cô, nóng đến nỗi cô sắp tan thành nước.

Cô sợ tới mức nhắm mắt lại, to gan nói: “Anh, anh chiếm lý, còn nói tôi lưu manh, anh, anh là một người đàn ông, nếu anh không đồng ý, thì khi đó anh, anh đẩy ra tôi ra chứ...”

Bên tai truyền đến tiếng cười không rõ ý tứ của Tạ Khải Minh.

Anh ung dung nhìn cô, có lẽ cô là một người không am hiểu thế sự, hoặc là một nữ đặc vụ thâm sâu bất trắc.

Anh bất động thanh sắc, lại nhìn cô tiếp cận mình muốn gì rồi nói sau.

Ngón tay thon dài của anh cuối cùng đã cởi bỏ nút thứ hai.