Chương 7: Trả Lại Tự Do À

nhóm dịch: bánh bao

Khụ khụ khụ, không phải hiểu lầm, là cô không đúng, hôn ước gì đó từ bỏ, trả lại cho anh tự do.

Có lẽ anh rất hạnh phúc.

Cô chậm lại bước chân, “Tạ... đoàn trưởng.”

Tạ Khải Minh hừ nhẹ, không giả vờ?

Lâm Khê nhìn phản ứng của anh biết anh chính là Tạ Khải Minh, cô nuốt nước bọt, lấy ra tư thế lạnh lẽo đàm phán với bạn thân với tiểu tam.

Nội tâm cô khẩn trương ra vẻ thoải mái, “Tạ đoàn trưởng, chuyện lúc trước đã làm phiền anh rồi, tôi rất xin lỗi. Anh không cần phải nghiêm túc, chuyện kết hôn cũng không tính nữa, anh... Anh vẫn được tự do... Á——”

Cô bị bóng dáng cao lớn bên cạnh bao phủ, chân anh gần như muốn giẫm vào vị trí giữa hai chân cô, cô sợ tới mức đυ.ng vào vách tường viện gia súc bên cạnh.

“Anh... Anh muốn làm gì?”Lâm Khê cảnh giác nhìn anh, cố gắng ngăn chặn cái giỏ giữa mình và anh, “Tạ đoàn trưởng, bình tĩnh bình tĩnh, không thể xúc động, xúc động là ma quỷ!”

Tạ Khải Minh cúi đầu cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng khóa chặt cô, đang mùa hè lại khiến cô cảm thấy gáy cổ lạnh toát.

“Không tính nữa à? Trả lại tự do cho tôi?” Tạ Khải Minh chậc chậc hai tiếng, “Cô tưởng kết hôn với quân nhân là gì? Đơn xin kết hôn là một trò đùa?”



Hai chân Lâm Khê run rẩy không khống chế được run rẩy. Khí thế của người đàn ông này quá cường đại, cỗ khí tức nam tính bức người kia như muốn ép cho cô bất tỉnh.

Cô cố gắng duy trì tư thế kiêu ngạo, khống chế cảm xúc của mình, chịu đòn thay nguyên chủ, “Xin lỗi, là tôi sai rồi, lỗi của tôi. Lúc trước là do tôi ầm ĩ, sau đó nhận được báo ứng, sốt cao bệnh nặng một hồi hôn mê một ngày.”

“Sau khi thức dậy, tôi nghĩ, tôi... tôi nghĩ làm vậy là không đúng. Hôn nhân nên dựa trên cảm xúc, tôi không thể ép buộc anh kết hôn với tôi, dưa hái xanh không ngọt.”

“Dưa hái xanh... không ngọt?” Tạ Khải Minh bật cười, “Không phải cô đã hái xanh rồi sao?”

Nói xong thân hình cao lớn của anh cúi xuống, cảm giác áp bách càng mãnh liệt.

Lâm Khê sợ tới mức muốn nhắm mắt lại, nhưng cô không cho phép mình ném thể diện của người xuyên không, cô cố gắng mở to hai mắt, trừng mắt nhìn anh, cố gắng uy hϊếp anh.

Đáng tiếc trong mắt Tạ Khải Minh, cô cũng giống như con nai con bị dọa sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp to bằng bàn tay đỏ bừng, đôi mắt to ướt sũng.

Dáng vẻ như vậy, chút sức uy hϊếp cũng không có, ngược lại càng đáng thương.

“Tôi, tôi có thể giúp anh giải thích. Không trì hoãn hôn nhân của anh đâu.” Cô rất tốt bụng cung cấp một cách tốt để bù đắp.

“Phải không?” Tạ Khải Minh đứng thẳng, rũ mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cũng không phải không được.”