Quyển 1 - Chương 12

{Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật mục tiêu công lược quan trọng [Lý Minh Túc] độ hảo cảm+5. Độ hảo cảm hiện tại là 85 và giá trị hắc hóa là 40. }

[Hệ thống có chút kinh ngạc: "Lý Minh Túc, độ hảo cảm thế nhưng lại tăng lên!"]

[Đỗ Dĩnh Kha nói: "Ừ. Độ hảo cảm của hắn còn tốt hơn Trần Ngạn nhiều."]

Đỗ Dĩnh Kha không hề ngạc nhiên khi nghe lời nhắc nhở này. Cô lo lắng nhìn Trần Ngạn, nhưng trong lòng không có cảm xúc gì.

Rốt cuộc thì, đàn ông là giống loài luôn cho rằng những thứ đoạt được mới là tốt nhất.

Suy cho cùng, đó chỉ là bản chất của con người.

Trần Ngạn quay lại nhìn Đỗ Dĩnh Kha và cười hỏi: "Cô muốn về nhà của mình hay nhà của Lý Minh Túc?"

Đỗ Dĩnh Kha run rẩy nhìn Trần Ngạn, chỉ cảm thấy người đàn ông này quá đáng sợ. Mặc dù cô không hiểu ẩn ý đó lắm, nhưng khi nhìn thấy sự nóng nảy đột ngột của Lý Minh Túc ban nãy, cô cũng hiểu rằng Trần Ngạn vừa rồi chưa nói được điều gì tốt đẹp.

“Tại sao anh lại làm như vậy…” Đỗ Dĩnh Kha lấy hết can đảm chất vấn hắn, nhưng giọng nói không ổn định lại bộc lộ điểm yếu bên trong của cô, “Tôi chưa bao giờ làm tổn thương anh…”

Trần Ngạn mỉm cười nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt dường như hắn có thể bóp chết cô bằng một tay. Trong lòng hắn không có chút thương hại nào, chỉ có hứng thú chơi đùa với cô.

“Tại sao…” Trần Ngạn đưa tay chạm vào tóc Đỗ Dĩnh Kha, cười vui vẻ nói: “Haha, có lẽ vì cô là cháu gái của tôi…”

"Anh điên à?!" Đỗ Dĩnh Kha bị lời nói của hắn dọa đến mức đập cửa và hét lên: "Xuống xe! Tôi muốn xuống xe!"

Trần Ngạn vô cùng thích thú nhìn vẻ mặt sợ hãi của Đỗ Dĩnh Kha, nhưng hắn không ngăn cô lại mà còn bảo tài xế thả cô xuống ngay tại chỗ.

Đỗ Dĩnh Kha lập tức vội vàng nhảy ra khỏi xe, đứng ở ven đường, nước mắt chảy lưng tròng. Cô ôm chặt chiếc túi xách nhỏ của mình, giống như một người bất hạnh theo bản năng mà rơi nước mắt, chỉ có thể vô thức nắm giữ mọi thứ trong tay thì mới có thể đảm bảo một chút cảm giác an toàn.

Trần Ngạn nhìn bộ dáng nhỏ nhắn đáng thương của cô, khẽ cười. Hắn từ cửa sổ đưa tay ra, cầm chiếc giày nhỏ xinh nói: "Giày đâu? Cô không muốn đôi giày này à?"

Lúc này Đỗ Dĩnh Kha mới nhận ra mình lại nhảy xuống bằng chân trần, cô mím môi nhìn xuống chân mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Ngạn đang ngồi trong xe, vẻ mặt bối rối và khó xử.

Trần Ngạn không nói gì, chỉ giơ giày lên và mỉm cười chờ Đỗ Dĩnh Kha đưa ra quyết định.

Ánh mắt của Đỗ Dĩnh Kha cuối cùng cũng rơi vào chiếc giày. Cô mím chặt môi, giống như một con cá nhỏ đang do dự có nên cắn câu hay không.

Quá nguy hiểm, thật sự quá nguy hiểm...

Nhưng không thể cứ như vậy mà bỏ chạy được...

Đỗ Dĩnh Kha biết rằng nếu đến gần Trần Ngạn sẽ không có gì tốt đẹp, nhưng khu vực này vẫn còn thưa thớt dân cư, làm sao chính mình có thể ra ngoài bằng chân trần?