Quyển 1 - Chương 19

"Anh điên rồi, đây là Đỗ gia của tôi!" Đỗ Dĩnh Kha cố gắng trừng mắt nhìn hắn bằng ánh mắt hung ác nhất, răn dạy hắn: "Xin anh hãy tránh xa tôi ra!"

"Đỗ gia của cô? Cô sợ Đỗ gia đến mức không dám trở về, không phải sao?"

Trần Ngạn có vẻ rất thích thú khi nhìn Đỗ Dĩnh Kha, đặc biệt là khi hắn thấy cô rõ ràng rất sợ hãi, nhưng cô vẫn muốn làm ra vẻ như không sợ hắn.

"Cô không phải rất sợ chị tôi sao? Tại sao hôm nay cô không ở bên cạnh Lý Minh Túc mà lại đến đây?"

"Không phải chuyện của anh!"

Trần Ngạn quan sát vẻ mặt của Đỗ Dĩnh Kha, nhếch lên khóe miệng: "Không phải việc của tôi? Không nhất thiết ... Để tôi đoán xem, có phải cô đến hỏi chị gái tôi về việc của Lý Minh Túc, phải không? Hỏi tại sao cậu ta lại chia tay với cô?"

Đôi mắt của Đỗ Dĩnh Kha đột nhiên mở to và cô ngạc nhiên nhìn Trần Ngạn, như thể cô không hiểu tại sao hắn lại biết chuyện này.

Nhìn vẻ mặt của cô gái, Trần Ngạn biết rằng suy đoán của hắn là chính xác, kỳ thật việc này cũng không khó, chị gái Trần Lan chỉ có lý do đó để lừa Đỗ Dĩnh Kha trở về. Đây là khả năng cao nhất.

Nhưng Trần Ngạn không ngờ rằng Đỗ Dĩnh Kha thực sự sẽ trở về như thế này. Dù sao thì hắn cũng đã can thiệp vào, hai người cũng không chia tay như chị hắn mong đợi, nên không cần thiết phải đột nhập vào hang cọp chỉ vì một lý do nhỏ nhặt như vậy.

Liền coi trọng phần tình cảm này nhiều như vậy sao? Ngay cả những sai sót nhỏ nhất cũng không được?

Trần Ngạn cảm thấy hơi ghen tị vô cớ, ghen tị với Lý Minh Túc, một vị tướng bại trận, lại có thể tìm được một người bạn gái ngu ngốc và ngây thơ như vậy.

{Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật công lược chính [Trần Ngạn] độ hảo cảm+10. Độ hảo cảm hiện tại là 40. }

Trần Ngạn tiến lên một bước và ép cô trực tiếp vào tảng núi giả. Hắn ta dang rộng vòng tay và lợi dụng lợi thế về chiều cao của mình để giam cầm Đỗ Dĩnh Kha vào một vòng tròn nhỏ trước mặt.

Trong mắt Trần Ngạn tràn đầy du͙© vọиɠ, hắn thấp giọng dụ hoặc như ma quỷ: “Cô hôn tôi, tôi sẽ nói cho cô biết lý do, thế nào? Cô không cần phải đến chỗ chị tôi nữa mà trực tiếp quay lại với Lý Minh Túc một cách an toàn. Đây không phải là một thỏa thuận mua bán tốt sao?”

Đỗ Dĩnh Kha sửng sốt một chút, quả nhiên, đôi mắt vốn trong trẻo như một con thú nhỏ của cô đột nhiên tràn ngập sương mù ẩm ướt. Vẻ mặt của Đỗ Dĩnh Kha có chút xấu hổ và tức giận, cô trừng mắt nhìn Trần Ngạn và nói: "Anh đừng mơ tưởng!"

Trần Ngạn vô cùng thích thú mà hưởng thụ vẻ mặt kinh ngạc của cô, cảm thấy trong lòng một tia khó chịu và ghen tị đã được giải tỏa. Hắn cảm thấy mình đã tìm được thú vui mới đó là- bắt nạt cô gái này.

Trần Ngạn nhẹ nhàng thở dài, nói với giọng điệu không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp: "Vậy... chúng ta phải dùng vũ lực để mua bán."

Radar cảnh giác trong lòng Đỗ Dĩnh Kha lập tức kêu vo vo điên cuồng, nhưng trước sự trấn áp mạnh mẽ thì lại vô dụng. Trần Ngạn trực tiếp cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa.

--------------

Editor: Anh này rấc chi là biếи ŧɦái nhưng mà tui thích:))