Quyển 1 - Chương 22

Cô... có lẽ giống như những gì Trần Lan nói, cô sẽ trở thành một người phụ nữ vừa ngả ngớn và kỹ nữ phải không?

Trần Ngạn nhàn nhạt nhìn cô, đột nhiên cười và nói với bộ dáng nghiền ngẫm: "Ừ, cô cũng biết yêu cầu của tôi là cô hôn tôi? Nhưng vừa rồi là tôi hôn cô, phải không?"

"Anh, anh sao có thể làm như vậy..."

"Chẳng lẽ cô cho rằng hai hành động này không có gì khác biệt sao? Cho nên cô thực sự đã đồng ý, chẳng qua là đang dụ dỗ tôi chủ động thôi sao?"

“Tôi không phải…làm sao anh có thể nói như vậy…”

Đỗ Dĩnh Kha không thể tin được nhìn Trần Ngạn không có chút đạo lý nào. Nước mắt bỗng trào ra hốc mắt, xẹt qua khuôn mặt trắng nõn. Đỗ Dĩnh Kha cũng biết mình đã mất bình tĩnh, cô run rẩy ôm chặt lấy mình, cúi đầu không nói chuyện với Trần Ngạn nữa.

Trần Ngạn nhìn những giọt nước mắt tuyệt vọng của Đỗ Dĩnh Kha, trong lòng có chút mềm lòng, hắn hạ giọng nói: "...Được rồi, đừng hỏi nhiều như vậy, quay về tìm Lý Minh Túc đi."

Suy cho cùng, chỉ khi Đỗ Dĩnh Kha biết được lý do thì mối quan hệ của hai người họ mới xuất hiện vết rách không thể hàn gắn.

Đây là lời nhắc nhở chân thành của Trần Ngạn, trong đời hắn có thiện ý với người Đỗ gia chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

{Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật mục tiêu công lược chính [Trần Ngạn] độ hảo cảm+10. Độ hảo cảm hiện tại là 50. }

Sau khi Trần Ngạn nói những lời này, hắn nhận ra rằng trái tim mình có chút mềm yếu.

Lúc đầu, Trần Ngạn chỉ cảm thấy thú vị mối quan hệ yêu đương giữa Đỗ gia và Lý gia, sau đó lập tức chen vào khiến bùn lầy càng thêm khó hiểu, dù sao hắn cũng không có một chút hảo cảm gì với Đỗ gia, thậm chí còn hận không thể nhìn bọn họ xui xẻo.

Thứ hai nữa là, Trần Ngạn cũng có ý trêu chọc Đỗ Dĩnh Kha, phảng phất như thể một con thú nhìn thấy một chú mèo con dễ thương đang nghiêng lảo đảo đi trên đường rồi đâm vào hang ổ của nó.

Nó thậm chí không thể lấp đầy dạ dày của mình bằng một thứ nhỏ nhặt như vậy, vì vậy việc trêu chọc con mèo cũng khá thú vị.

Tuy nhiên, sau khi trêu chọc lần này, Trần Ngạn cảm thấy có chút mềm lòng, tùy tiện nhắc nhở mèo con bên ngoài có nguy hiểm, bảo cô bỏ đi sự tò mò và nhanh chóng về nhà.

Trần Ngạn lặng lẽ liếc nhìn Đỗ Dĩnh Kha, người đang rưng rưng nước mắt, sau đó quay người rời đi một cách dứt khoát.

Mềm lòng dù sao cũng không phải chuyện tốt, cô gái này là con gái Đỗ gia. Đỗ Dĩnh Kha họ Đỗ, đó là tội của cô.

Về phần bản thân Trần Ngạn, ngoài chú mèo con Đỗ Dĩnh Kha ra, hắn còn có nhiều việc cần giải quyết hơn. Đỗ Thụy Phong đang đợi hắn, Trần Lan cũng sẽ ở phía trước chờ hắn.

Đúng như dự đoán, Trần Lan đang đợi cô cách đó không xa. Cô ta nhìn Trần Ngạn với khuôn mặt tái nhợt và nói: "Chuyện gì xảy ra với cậu và ả tiện nhân đó?! Tôi đã từ bỏ cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình khi còn trẻ như vậy. Tôi cưới lão già xấu xa Đỗ Thụy Phong làm vợ, cuối cùng tôi cũng khiến hắn tin tưởng tôi, nhưng cậu lại bị ả tiện nhân đó câu hồn đi?Cậu không cảm thấy cậu làm tôi thất vọng sao!

Trần Ngạn nhướn mày, như thể hắn không thích những gì Trần Lan nói, hắn nói: "Chị đang suy nghĩ quá nhiều."