Quyển 1 - Chương 27

“Nếu A Kha có việc, anh rể cùng con bé nói chuyện trước.”

Trần Ngạn luôn tỏ ra bộ dáng nghiêm túc và đáng tin cậy trước mặt người khác. Lúc này, hắn giống như một quý ông lịch sự, muốn chủ động nhượng bộ và nhường chỗ cho hai cha con.

"Không cần, hiện tại cậu đang quản lý công ty, việc gì cũng cần cậu giải quyết. Tôi đã nói từ hôm nay tôi sẽ về hưu mà."

Đỗ Thụy Phong mỉm cười vỗ vai Trần Ngạn, quay lại nói với Đỗ Dĩnh Kha: "Con muốn nói về việc công ty thì nên tìm chú con. Từ hôm nay trở đi, cậu ấy sẽ phụ trách."

Khi Đỗ Thụy Phong nói điều này, những người xung quanh cũng đi theo thổi phồng Trần Ngạn. Đỗ Dĩnh Kha sửng sốt một lúc, không thể hiểu được lời nói của cha mình có ý gì.

"Hắn... phụ trách công ty?"

Đỗ Dĩnh Kha ngơ ngác nhìn những người xung quanh Trần Ngạn, sau khi nhìn thấy vị trí tương ứng của họ, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một suy đoán khiến cô khó có thể chấp nhận nhưng cơ hồ đây chính là sự thật.

Cô nghĩ tới việc vừa rồi Trần Lan nói với cô rằng trong nhà có một “món quà bất ngờ” đang chờ cô. Chẳng lẽ là thế này sao?!

Trần Ngạn đã chiếm đoạt toàn bộ tài sản của Đỗ gia?!

Đỗ Dĩnh Kha môi run run hỏi: "Hiện tại công ty này đang nằm dưới sự quản lý của Trần Ngạn sao? Tất cả đều giao cho hắn. Vì cái gì một chút con cũng không biết..."

Những người xung quanh lập tức im lặng, đều nhìn hai cha con, bầu không khí nhất thời trở nên khó xử.

Đỗ Thụy Phong rõ ràng đã hiểu lầm ý của Đỗ Dĩnh Kha, cho rằng Đỗ Dĩnh Kha đang tranh giành tài sản của công ty, tức giận nói: “Ý cô là gì, tôi phân chia tài sản của công ty còn phải hỏi ý kiến của cô sao?! Tiểu nha đầu thì lấy chồng là được rồi. Đừng nhìn chằm chằm vào đồ của công ty, tôi đã ký rồi!

Đỗ Thụy Phong cảm thấy Đỗ Dĩnh Kha đã làm mất mặt mũi ông ta khi nói điều này ở trước mặt mọi người, vì vậy ông ta tức giận đến mức nhặt bản thỏa thuận đã ký lên và ném thẳng vào mặt Đỗ Dĩnh Kha.

Tệp thỏa thuận dày đặc trực tiếp bị ném xuống, dù chỉ là giấy cũng sẽ khiến người ta bị thương, thậm chí nó còn như lưỡi dao sắc bén xoạt một vết cắt qua gương mặt đẹp của Đỗ Dĩnh Kha.

Đồng tử của Trần Ngạn co lại, không cần suy nghĩ, hắn lập tức vươn tay ra giúp Đỗ Dĩnh Kha chắn một chút, khiến mu bàn tay hắn bị thêm vài vết thương.

Trần Ngạn thầm nghĩ: Dù sao thì tờ giấy được sử dụng trong thỏa thuận này quá sắc bén, may mắn thay, nó không đập vào mặt cô gái.

Giấy tờ vương vãi khắp nơi, mọi người im lặng nhìn không dám lên tiếng.

"Ba……"

Trong lúc vội vàng, Đỗ Dĩnh Kha chỉ kịp bảo vệ đầu và trốn, nhưng cô vẫn bị trúng đòn. Cô quay lại nhìn ông với đôi mắt ngấn lệ, giọng cô gần như sắp khóc. Cô khó có thể tưởng tượng rằng đây là thái độ của cha cô đối với cô.

Đống thỏa thuận kia nặng đến mức làm tổn thương cả thể xác và tinh thần của cô.

Sắc mặt Đỗ Thụy Phong cũng không ổn, tựa hồ cảm thấy mình đã đi quá xa, nhưng cũng không xin lỗi. Bầu không khí nhất thời trở nên đóng băng, những người xung quanh lặng lẽ rời đi vì sợ bị ảnh hưởng.