Quyển 1 - Chương 28

"Để em nói chuyện riêng với A Kha."

Trần Ngạn đột nhiên nhận ra rằng hôm nay hắn đã nhận thức được lương tâm của mình rất nhiều, hắn không muốn thấy bộ dạng Đỗ Dĩnh Kha sắp khóc lã chã nên đành phải chủ động tiếp nhận lấy củ khoai tây nóng hổi và tiến lên phía trước.

"Tôi……"

"Đừng nói nhiều nữa, đi theo tôi."

Trần Ngạn thuận miệng ngắt lời Đỗ Dĩnh Kha và kéo Đỗ Dĩnh Kha đi lên phía trước. Giữa sự chú ý của mọi người, Đỗ Dĩnh Kha bị hắn kéo lên tầng cao nhất, đi vào căn phòng duy nhất trên gác xét.

"Cháu gái nhỏ, cháu thật là không ngoan!"

"Tôi……"

Trần Ngạn khẽ nhướng mày, híp mắt cười tà ác với cô, lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo mà cô quen thuộc. Đỗ Dĩnh Kha có chút sợ hãi, muốn rời đi, nhưng Trần Ngạn đã đưa tay kéo lại, khiến cô chỉ có thể loạng choạng đi vào trong phòng.

Có một âm thanh "Tạch" nhẹ nhàng vang lên, đó là âm thanh của Trần Ngạn quay người và khóa cửa lại.

Họ là hai người duy nhất còn lại trong không gian nhỏ bé chưa đầy hai mươi mét vuông này, và không ai khác có thể vào được.



[Hệ thống hét lên: "Oa oa oa... Thật đáng sợ! Nhìn mặt Trần Ngạn xem! Hắn muốn làm gì!"]

[Đỗ Dĩnh Kha thản nhiên cười nói: “Ngoan, đừng la, mọi việc đều theo đúng kế hoạch! Thậm chí còn suôn sẻ hơn dự tính…”]

[Hệ thống bối rối: "Kế hoạch?! Suôn sẻ?!" Không hiểu, không hiểu!]

[Đỗ Dĩnh Kha mỉm cười nói: “Đúng vậy, Trần Ngạn a…Chính là đau lòng.” Người nào đó thực mau liền đem chính mình đi vào trò chơi của cô】

"Vừa rồi cô muốn làm gì? Hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói..."

Trần Ngạn bước vào phòng và ném Đỗ Dĩnh Kha về phía trước, liền như vậy dựa vào tường, nhìn bộ dạng cô đơn của Đỗ Dĩnh Kha, hắn híp mắt lại và mỉm cười.

Đỗ Dĩnh Kha ngơ ngác một lúc, sau một lúc lâu mới quay lại, cô ngơ ngẩn nhìn Trần Ngạn và hỏi: "Bây giờ... tất cả công việc kinh doanh của Đỗ đều nằm dưới sự kiểm soát của anh à?"

Trần Ngạn nhướng mày, cười khinh thường nói: "Để tôi suy nghĩ kỹ xem, đây là điều duy nhất cô có thể nghĩ đến sao? Nếu Đỗ Thụy Phong ở đây, cô nghĩ ông ta sẽ làm gì cô?"

Trần Ngạn dường như muốn nhắc nhở, nhưng Đỗ Dĩnh Kha dường như không nghe. Cô chậm rãi ngồi xuống đất, co ro trong góc, đôi mắt càng thêm trống rỗng.

"Như vậy..."

Trần Ngạn không thích cô phớt lờ mình như vậy nên bước tới nhéo mặt Đỗ Dĩnh Kha, buộc cô phải nhìn hắn.

"Tôi giải vây giúp cô, nhưng thái độ của cô lại như thế này?"

Trần Ngạ nhìn bộ dáng chán nản của cô, trong lòng có chút khó chịu, hừ lạnh nói: "Sao, tài sản của Đỗ gia lại rơi vào tay tôi, điều đó khiến cô bất mãn như vậy sao? Đương không thành đại tiểu thư?"

Mặc dù miệng Trần Ngạn như cũ vẫn không buông tha người, nhưng tay hắn lại không nhịn được muốn chạm vào cô. Hắn nhìn ánh mắt cô gái tan rã, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù của cô, vén những lọn tóc xõa xuống má cô ra sau tai.