Quyển 1 - Chương 34

——Vậy nên mày thừa nhận đi, mấy ngày trước ồn ào chia tay cũng vô giá trị như một trò đùa. Tài sản của Lý gia và căn bệnh của mẹ mày chẳng là gì so với cái gọi là "tình yêu" của mày!

"Đủ rồi!"

--Nhưng thật đáng tiếc, tình yêu của mày chỉ là một trò đùa trong lòng Đỗ Dĩnh Kha. Khi nhìn thấy mày sắp không trụ nổi nữa, cô ta liền chạy đến câu dẫn Trần Ngạn.

——Mày nói xem, cô ta sẽ cùng Trần Ngạn nói gì về mày? "Kẻ ngốc bị lừa dối và không có trí nhớ lâu dài", hay "một người đàn ông ngu ngốc đến mức không thể diễn tả được"?

"Câm miệng! Đừng nói nữa—"

--ha hả.

Giọng nói đột nhiên thay đổi giọng điệu, khẽ cười và chế giễu bên tai Lý Minh Túc. Lý Minh Túc chỉ cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, khi nghe lại, hình như là đến từ Đỗ Dĩnh Kha.

--Anh đúng là rác rưởi! Làm sao tôi có thể yêu một thứ rác rưởi được?!

"Bang——"

Lý Minh Túc không thể chịu đựng được sự tra tấn nữa, anh đưa tay ném tất cả mọi thứ trước mặt xuống đất. Ống truyền dịch của Lý phu nhân rơi xuống đất, các lọ thuốc vương vãi khắp sàn nhà.

Tiếng động lớn nên thu hút sự chú ý của người khác. Bên ngoài do dự một chút, gõ cửa hỏi: "Lý tiên sinh, ngài không sao chứ?"

Lý Minh Túc không trả lời, anh nắm chặt bàn tay lạnh giá của mẹ và vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Cơ thể anh run lên vì đau đớn, nhưng anh thấy mình không có cách nào để chấm dứt sự khó chịu này.

Từ thời khắc này trở đi, anh thực sự cô đơn.

Thế giới rộng lớn như vậy nhưng lại không có ai xứng đáng để anh tin tưởng.

Sự oán hận mãnh liệt tràn ngập từng tế bào trên cơ thể anh, như thể một con quỷ sinh ra trong lòng anh, âm thầm cám dỗ anh đối xử tàn nhẫn với thế giới.

"...Lý tiên sinh?" Hồi lâu không thấy trả lời, người bên ngoài lại lo lắng gõ cửa hỏi: "Ngài không sao chứ?"

Bên trong cánh cửa im lặng hồi lâu, đám vệ sĩ thân cận của Lý gia liếc nhau, trong mắt họ tràn đầy lo lắng. Khi họ đang định lấy thứ gì đó để mở khóa và mở cửa thì Lý Minh Túc cuối cùng cũng mở cửa.

Vẻ mặt của Lý Minh Túc rất lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào, nhìn thế giới như một người máy. Anh liếc nhìn người ở cửa, giọng điệu bình tĩnh nói: “Đi chuẩn bị tang lễ cho mẹ tôi trước, sau đó mang cho tôi tất cả giấy tờ công ty cần xem, tôi sẽ giải quyết trên xe.”

Trợ lý của Lý gia không ngờ rằng Lý Minh Túc lại đột nhiên lựa chọn công tác. Anh ta kinh ngạc đứng ở cửa, nghi hoặc hỏi: "Tiên sinh, bây giờ ngài bắt đầu xử lý tài liệu sao?"

Lý Minh Túc quay đầu nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, anh có ý kiến gì không?"

Trợ lý chỉ cảm thấy lúc này Lý Minh Túc dường như là một người hoàn toàn khác, áp suất thấp xung quanh cơ thể khiến người ta rùng mình.

"Không, không, không... Tôi sẽ đi làm ngay."

Người trợ lý lập tức bỏ chạy, không muốn đứng cạnh người đáng sợ này nữa. Anh ta cảm thấy Lý Minh Túc có thể nổ tung bất cứ lúc nào, và loại này không phải là thứ mà trợ lý nhỏ nhoi như anh ta có thể chịu được.

--------

Editor: Minh Túc ca ca hắc hóa roi=)))) Nhiều dự kiến những chap sau sẽ thú vị hơn