Chương 3: Thế giới 1 - Tổng tài nhặt rác (3)

Editor: Mia

*****

Trịnh Li không có việc gì làm, về nhà cũng chỉ có một mình lẻ loi, dứt khoát không trở về nhà, vẫn luôn đi theo phía sau thiếu niên kia, thường thường hỏi vài câu.

Ước chừng là do không đánh người miệng mềm(?), sau khi ăn xong bánh trứng, thiếu niên này rốt cuộc không im lặng nữa, Trịnh Li cuối cùng cũng biết tên của hắn.

Tên người này nguyên bản là Giang Kiêu, nhưng sau khi bị lừa bán tên sửa lại, hiện tại tên hắn là Chu Tuấn Lâm.

Trịnh Li hỏi ra tên Chu Tuấn Lâm, nhưng những cái khác cũng không biết —— Chu Tuấn Lâm chỉ chuyên tâm nhặt rác, cũng không cùng nàng nói chuyện phiếm, nàng cũng không để bụng vẫn luôn đuổi theo người ta hỏi không ngừng.

Bất quá bọn họ đã coi như quen biết, hẳn có thể chậm rãi làm thân...... Trịnh Li đối với mình vẫn rất có tin tưởng.

Nếu có chí nhất định sẽ thành, nàng nhất định sẽ làm cho Chu Tuấn Lâm cảm nhận được thành ý của mình!

Trịnh Li đi theo Chu Tuấn Lâm một giờ liền thấy mệt mỏi, dứt khoát liền không đi nữa mà ngồi ở ghế trên quảng trường mua sắm của huyện H nghỉ ngơi —— lúc này, Chu Tuấn Lâm đang lục thùng rác trên quảng trường mua sắm, nàng ngồi bên này vừa lúc có thể nhìn thấy.

"Chủ nhân chủ nhân, ngài nếu đã tìm được mục tiêu nhiệm vụ, vì sao không nói cho mục tiêu nhiệm vụ thân thế của hắn? Chỉ cần mục tiêu nhiệm vụtrở về Giang gia, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành được hơn phân nửa a ~" Đản Đản ở trước mặt Trịnh Li nhảy tới nhảy lui.

Trịnh Li cạn lời mà liếc mắt nhìn Đản Đản một cái: "Ngươi nghĩ tốt đẹp quá nhỉ!"

Trên mặt Đản Đản xuất hiện một dấu "?" thật lớn, Trịnh Li thấy thế, liền hạ thấp giọng giải thích lên: "Ta tuy rằng vẫn luôn bị bệnh, nhưng cũng xem qua rất nhiều sách, cung đấu trạch đấu càng nhiều, nếu Chu Tuấn Lâm hiện tại là người có thành tích tốt, EQ cao, lại là thiếu niên tự tin, để hắn trở về Giang gia xác thật đối với hắn vô cùng có lợi, nhưng hiện tại bộ dạng của hắn như vậy......"

Đản Đản đã đem việc Chu Tuấn Lâm mấy năm nay gặp được nói đơn giản với Trịnh Li, mà Trịnh Li nghe Đản Đản kể, lại quan sát bộ dạng hiện giờ của Chu Tuấn Lâm, đối với hắn đã có một sự hiểu biết nhất định.

Chu Tuấn Lâm ở thôn nhỏ này đọc sách mấy năm, sơ trung cũng chưa tốt nghiệp, còn luôn sinh hoạt ở tầng chót của xã hội, mặc kệ là học thức hay là kiến thức, khẳng định đều không được.

Còn chưa tính đến, hắn tính tình còn có điểm quái gở, không thích nói chuyện, cả người âm u......

Bộ dạng của hắn như vậy, cha mẹ hắn nhất định sẽ không ghét bỏ hắn, nhưng bọn họ đều đã qua đời, còn những người khác...... Bọn họ chỉ sợ hắn làm mất mặt mũi Giang gia đi?

Gia gia hắn chưa bao giờ nuôi nấng đứa cháu này, cho dù có cảm tình, cũng không sâu, càng đừng nói tới người nãi nãi kia còn tràn ngập ác ý đối với hắn.

Nếu lúc này để Chu Tuấn Lâm trở về Giang gia, đừng nói là để hắn đi lên con đường nguyên bản trở thành người nhà giàu số một thế giới, nói không chừng hắn sẽ sớm bị hại chết.

Chính là không bị hại chết, người nãi nãi kia của hắn động tay chân, cũng có thể đem hắn nuôi trở thành người yếu đuối tự ti, hoặc là dứt khoát dụ dỗ hắn học những cái xấu.

Giang Kiêu lớn lên ở Giang gia, từ nhỏ liền rất xuất sắc, có thể đem tất cả thúc thúc, đường đệ, đường muội đều đá xuống, nhưng hiện tại Chu Tuấn Lâm, chỉ biết bị những người đó bắt nạt mà không biết đánh trả chút nào.

Trịnh Li dùng thanh âm thực nhẹ nhàng đem khả năng này nói cho Đản Đản.

Nghe Trịnh Li nói như vậy, Đản Đản trên mặt lộ ra bốn chữ "Bừng tỉnh đại ngộ", sau đó sùng bái mà nhìn về phía Trịnh Li: "Chủ nhân ngài thật lợi hại!"

Trịnh Li có chút đắc ý nho nhỏ, sau đó lại nhìn Đản Đản khẽ nhíu mày: "Đản Đản, có phải người khác không thể nhìn thấy ngươi, không thể nghe được khi ngươi nói chuyện?"

"Đương nhiên! Là thiết bị phụ trợ của nhân viên Cục Quản Lí Thế Giới, ta có thể áp đảo người của thế giới này, ở trong thế giới này, cũng chỉ có chủ nhân ngài mới có thể nhìn thấy ta!" Đản Đản rất đắc ý nói.

"Ta có thể dùng sóng điện não cùng ngươi nói chuyện không? Ta cứ lầm bầm lầu bầu, người khác sẽ cảm thấy ta rất kỳ quái." Trịnh Li nói, lúc trước nàng không nghĩ tới điều này, nhưng nhiều lần nói chuyện...... Thời điểm có người đi qua, đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng!

"Không thể a chủ nhân, ta không có biện pháp đọc được suy nghĩ của ngài." Trứng Gà dùng ánh mắt tội nghiệp mà nhìn Trịnh Li: "Ta chỉ là một hệ thống phụ trợ......"

"Được rồi......" Trịnh Li thở dài.

"Chủ nhân ngài yên tâm, thời điểm ngài làm nhiệm vụ ta sẽ không quấy rầy ngài! Thời điểm cần ta còn có thể tắt máy! Ngài ở trên đỉnh đầu ta ấn một chút, ta liền tắt máy ~" Đản Đản lại nói.

"Được." Trịnh Li gật gật đầu, nhưng cảm thấy mình hẳn là không cần phải dùng cái này.

Thời điểm nàng tắm rửa đem Đản Đản để bên ngoài rồi đóng cửa là được, làm gì cần dùng đến tắt máy?

Trịnh Li ngồi ở bên cạnh gần nửa giờ, liền thấy Chu Tuấn Lâm xách theo túi da rắn đi tìm nơi khác, nàng thấy thế cũng vội vàng từ trên ghế nhảy xuống, chạy đuổi theo.

"Cô nên về nhà đi." Đúng lúc này, Chu Tuấn Lâm đột nhiên quay đầu nói.

Trịnh Li lúc này mới phát hiện thời gian không còn sớm, bởi vì mùa đông mặt trời xuống núi sớm, khắp nơi đều đã tối sầm.

Nếu nàng vẫn luôn không về nhà, bảo mẫu sợ là sẽ gọi điện thoại cho ba nàng.

"Tôi đi về trước đây, ngày mai gặp!" Trịnh Li chào Chu Tuấn Lâm xong, lúc này mới rời đi.

Chu Tuấn Lâm nhìn nàng rời đi, không chút do dự xoay người, hướng về trạm thu mua phế phẩm huyện H mà đi.

Thời điểm Trịnh Li về nhà, bảo mẫu đã làm xong đồ ăn, nàng nguyên bản có bộ dáng nơm nớp lo sợ, sau khi nhìn thấy Trịnh Li hoàn toàn thay đổi trang phục, lại kinh ngạc mà mở to hai mắt.

Trịnh Li tùy ý để nàng đánh giá, sau đó đi xem đồ ăn trên bàn.

Cơm tối là cơm dư lại từ giữa trưa, cũng chỉ hơi nóng, mà đồ ăn...... Một chén canh cải trắng nấu, một chén canh đậu hủ, còn có một chén nước tương thịt.

Trịnh Li không thể trái lương tâm mà nói chén thịt kia là thịt kho tàu, nó rõ ràng chính là dùng nước đem thịt nấu chín, rồi đảo một chút nước tương vào!

Nhìn thịt ngâm trong nước tương bóng nhẫy, Trịnh Li lập tức hết muốn ăn.

So với ăn thứ này, nàng càng nguyện ý tiêu tiền mua thức ăn nhanh ở bên ngoài ăn.

"Sau này dì không cần tới nấu cơm cho tôi." Trịnh Li nhìn về phía bảo mẫu, nàng thật sự không ăn được mấy thứ này......

"Như vậy sao được, ba mẹ cháu cho dì tiền......"

"Ba mẹ tôi cho dì bao nhiêu tiền?" Trịnh Li tò mò hỏi.

"Tiền lương một tháng tám trăm tệ, còn có tám trăm tệ tiền mua đồ ăn." Bảo mẫu nói.

"Như vậy, về sau dì đừng tới nấu cơm, đem tiền mua đồ ăn đưa cho tôi tôi tự mua!" Trịnh Li lập tức nói, hiện giờ giá hàng rất thấp, ăn một chén mì Lan Châu chỉ cần ba đồng, cơm hộp năm đồng là có thể mua được, một tháng tám trăm tệ nàng có thể ăn ngon rồi.

Nhưng bảo mẫu này rõ ràng có chút không muốn.

Trịnh Li chú ý tới điểm này, nhíu nhíu mày: "Một tháng dì mua rau cải không đến tám trăm đi?"

Mặt bảo mẫu có vẻ chột dạ, không che dấu một chút nào.

Nàng chột dạ, Trịnh Li liền có tự tin mà nói: "Dì nói nếu tôi cho ba biết dì đem tiền mua đồ ăn ăn bớt, ba tôi có thể đổi bảo mẫu cho tôi hay không?"

"Đừng...... Đừng như vậy......" Bảo mẫu kia vội vàng nói, mặt đầy lo lắng.

"Vậy dì đem tiền mua đồ ăn đưa cho tôi tôi tự mua! Như vậy,ì bình thường dì có thể không tới, nếu dì đi tìm việc khác làm cũng không sao." Trịnh Li trực tiếp đưa ra quyết định. Thời điểm giữa trưa nàng liền muốn đem người bảo mẫu này đưa đi, nàng làm cái gì đều tiện hơn, thậm chí có thể đem Chu Tuấn Lâm mang về nhà...... Hiện tại việc này cuối cùng cũng thành.

"Vậy tiền lương đâu?" Bảo mẫu lại hỏi, tiền lương tám trăm tệ không tính là nhiều, nhưng chỉ cần nấu cơm quét tước vệ sinh cho một tiểu cô nương, thật sự phi thường nhẹ nhàng.

"Đây tiền lương dì cầm đi." Trịnh Li nói.

Mặt bảo mẫu vui vẻ, vội vàng đồng ý.

Tháng thứ nhất đã qua vài ngày, bảo mẫu ấp úng mà nói nàng mua một ít dầu muối tương dấm, cuối cùng cũng chỉ đưa cho Trịnh Li bảy trăm.

Trịnh Li cũng không so đo, sau khi đem tiền thu về, lại đem chìa khóa nhà nàng mà bảo mẫu cầm lấy về.

"Đây là cháu không cần dì quản, tiền lương......" Thời điểm trước khi đi bảo mẫu lại hỏi lần nữa muốn Trịnh Li bảo đảm.

"Tôi nói, ba tôi cho dì tiền lương dì cứ cầm, bất quá chuyện của tôi dì tốt nhất đừng nói với ba tôi, nếu dì dám nói, tiền lương cũng đừng hòng muốn!" Trịnh Li nói.

"Được được, ta nhất định không nói." Bảo mẫu liên tục gật đầu bảo đảm.

Đuổi bảo mẫu đi, Trịnh Li liền cẩn thận sửa sang lại đồ của Khương Bội Bội một chút, đem đồ mình không dùng mang tới phòng cách vách, tiếp theo, lại đem Đản Đản gọi tới, nghiên cứu công năng của nó một chút.

Công năng của Đản Đản còn rất nhiều......

Nó có thể làm đồng hồ báo thức, có thể giúp đỡ quét văn kiện cùng dữ liệu, có thể chụp ảnh, có thể nhận đường đi, thậm chí còn có thể chiếu sáng...... ( Hệ thống vạn năng =)))

"Ngươi có thể lên mạng không? Trình độ khoa học kỹ thuật của ngươi so với thế giới này hẳn cao hơn rất nhiều đi? Ngươi có thể hack máy tính người khác hoặc sáng tạo ra mấy cái trò chơi kiếm tiền không?" Trịnh Li tò mò hỏi, nếu Đản Đản có bản lĩnh như vậy, kiếm tiền là việc chỉ cần một giây, Chu Tuấn Lâm cũng thực dễ dàng có thể trở thành người nhà giàu số một thế giới.

Trên mặt Trứng Gà trống rỗng, một lát sau, nó mới lộ ra biểu tình khóc thút thít: "Chủ nhân, thực xin lỗi, ta cũng không có bản lĩnh như vậy...... Ta chỉ là một cái thiết bị phụ trợ, chỉ có thể giúp nhân viên của Cục Quản Lí Thế Giới cung cấp tư liệu cũng như trợ giúp liên lạc với Cục Quản Lí Thế Giới......"

Đản Đản nói, còn khụt khịt mũi: "Chủ nhân ngươi đừng ghét bỏ ta......"

"Không có việc gì, ngươi có rất nhiều khả năng!" Trịnh Li vội vàng an ủi đối phương, kỳ thật Đản Đản nhà nàng rất tốt, ít nhất sẽ không giống những hệ thống khác mà hạn chế nàng, bức bách nàng.

Đản Đản rất mau đã được dỗ vui vẻ, thấy nó không "Khóc" nữa, Trịnh Li ngồi vào trước bàn ăn ăn cơm.

Tuy rằng đồ ăn này rất khó ăn, nhưng nghĩ đến Chu Tuấn Lâm, nàng liền cảm thấy ăn chút thức ăn như vậy không là gì.

Đồ ăn người khác vứt đi Chu Tuấn Lâm đều ăn, nàng ăn như này có gì để bắt bẻ?

Bất quá, thịt mỡ này nàng thật sự ăn không được......

Trịnh Li nghĩ nghĩ, dứt khoát không ăn chén thịt này, mà dùng hộp cơm đem nó bỏ vào, thuận tiện đem cơm dư lại cũng bỏ vào —— thời điểm nấu cơm giữa trưa hôm nay người bảo mẫu kia nấu một nồi cơm to, nàng ăn hai bữa(?) cũng mới ăn hết hơn một nửa.

Cầm hộp cơm, Trịnh Li đi ra cửa, tính toán đi tìm Chu Tuấn Lâm. Cha mẹ nuôi của Chu Tuấn Lâm đối xử với hắn rất không tốt, lúc này hắn có lẽ còn không có cơm ăn.

Rất nhiều đứa trẻ sau khi bị bán đi, gia đình mua bọn họ cũng không tồi, nhưng Chu Tuấn Lâm vận khí không tốt.

Mẹ nuôi của hắn từ đầu cũng không phải người này.

Mẹ nuôi ban đầu của hắn là một người không thể sinh, liền tốn một vạn đồng tiền mua Chu Tuấn Lâm, nàng tuy rằng không đối xử với Chu Tuấn Lâm tới mức đào tim đào phổi, nhưng đối với Chu Tuấn Lâm còn tính không tồi, ít nhất ở lúc ấy, Chu Tuấn Lâm không thiếu ăn mặc, nhưng nuôi dưỡng Chu Tuấn Lâm được bốn năm, mẹ nuôi của Chu Tuấn Lâm xảy ra tai nạn xe cộ bị người ta đâm chết.

Người gây họa bồi mười vạn tệ, sau đó, cha nuôi Chu Tuấn Lâm liền cầm tiền này cưới thêm một người vợ, không tới hai năm, còn sinh ra một đứa con trai mập mạp.

Nếu Chu Tuấn Lâm là con ruột, có mẹ kế sẽ có cha kế, càng đừng nói Chu Tuấn Lâm còn không phải con ruột! Nếu không phải tuổi hắn lớn, trên hộ khẩu không bán được, cha mẹ nuôi của hắn khẳng định sẽ đem hắn bán đi!

Mà đúng là bởi vì không thể bán, cảm thấy hắn là gánh nặng cho hai người, liền đối xử rất khắt khe với Chu Tuấn Lâm.

*****

Lời Editor: Chương bù ~

Xưng hô của CTL và TL tạm thời tui để tôi - cô và tôi - cậu nha sau này thân hơn sẽ đổi sau

Còn xưng hô của TL và CTL vơi mọi người xung quanh thì tùy theo hoàn cảnh tui sẽ đổi ha

Cuối cùng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^^

19h20p 21/11/2018