Quyển 2 - Chương 5

Nói là rất gần nhưng lộ trình phải đi cũng hơn mười km. Trong rừng mưa nhiệt đới không khí ẩm ướt, thực vật dày đặc, đất đai lầy lội, thỉnh thoảng có động vật qua lại thì càng thêm khó đi.

Cũng may La Phóng đã điều chỉnh giá trị bình thường ban đầu của cơ thể đến giới hạn cao nhất nên cũng không đến mức theo không kịp bước chân của Từ Kham.

Cứ đi như vậy ba tiếng đồng hồ, cô là người đề nghị trước:

"Có thể nghỉ ngơi một chút ở đây được không?"

Thiếu niên vốn dĩ đang cầm quang kiếm mở đường ở phía trước tính toán thời gian một chút, cảm thấy thể lực của mình cũng thật sự đã tiêu hao rất nhiều, vì thế gật đầu nói được, thu hồi vũ khí.

Vừa vặn bọn họ đi đến một dòng suối nhỏ bên cạnh, hai người mỗi người tìm một tảng đá ngồi xuống, La Phóng đầu tiên phải rửa tay sạch sẽ, sau đó lấy ra dịch dinh dưỡng từ trong túi bên kia đưa cho cậu.

Từ Kham có chút xấu hổ, biết bộ dáng yếu ớt lúc trước của mình bị La Phóng nhìn thấy. Nhưng mà lời xin lỗi kiểu này tiểu thiếu gia như cậu rất ngại nói ra miệng, vì thế cậu chỉ thấp giọng nói cảm ơn, nhận lấy đồ cô đưa.

Cắn mở dịch dinh dưỡng, cảm nhận được thể lực đã khôi phục, Từ Kham nhìn thiếu nữ trầm tĩnh, rất muốn tìm chút đề tài để tán gẫu với cô, nhưng vừa mở miệng đã phun ra một câu:

"Cô không sợ tôi gϊếŧ cô, sau đó cướp đồ ăn đi sao?"

Nói xong cậu lập tức hối hận, cậu nói cái này làm gì chứ?

La Phóng uống sạch sẽ dịch dinh dưỡng, cất kỹ ống nhựa, thần thái của cô vẫn tự nhiên, hiển nhiên không bị thiếu niên EQ thập tịt này chọc giận, cô đáp:

"Quyền hạn bảo mật quang não của tôi đã được nâng đến mức cao nhất, sau khi phát hiện mất đi dấu hiệu sinh mệnh sẽ tự động thanh trừ tất cả số liệu. Gϊếŧ tôi, cậu không có đồ ăn không có bản đồ, cũng chính là vấn đề chết và chết sớm hay muộn."

Từ Kham nghe được chua xót trong lòng: "Cô đề phòng tôi?”

La Phóng lại kinh ngạc: "Đây không phải tâm thế của các công dân gặp nạn ở thời bây giờ sao? Cậu muốn để người khác thấy hết toàn bộ tài nguyên của mình sau khi cậu chết hả?”

“Sao mà không thể thấy?" Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên thản nhiên: "Tôi đã để lại di thư cho anh tôi rồi.”

La Phóng trầm mặc, nghĩ thầm đứa nhỏ này đại khái là vẫn chưa được dạy một khoá giáo dục giới tính nào.

Cô bí hiểm nói: "Cậu còn nhỏ, cậu không hiểu đâu.”

Từ Kham ghét nhất là khi người khác coi cậu còn nhỏ, lập tức đỏ mặt biện bạch: "Tôi không nhỏ, tôi mười lăm rồi, hai tháng nữa sẽ đến tuổi trưởng thành.”