Chương 8

Đầu óc của La Phóng vốn đã bị tìиɧ ɖu͙© làm cho choáng váng, nghe thấy Đỗ Lưu Minh hỏi nàng như vậy, liền do dự mà vươn tay cở bỏ qυầи ɭóŧ của hắn, nàng vừa muốn đưa tay nắm lấy thứ kia lại bị người đàn ông này chặn lại. Nàng khó hiểu mà nhìn hắn, lại thấy hắn xấu xa lắc đầu cười:

“Phóng Phóng, tôi lên giá rồi.”

Ánh mắt Đỗ Lưu Minh dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô gái nhỏ, nhẹ giọng nói: “Dùng miệng của em đi.”

La Phóng lộ ra biểu tình mờ mịt, làm cho Đỗ Lưu Minh nhìn thấy mà thỏa mãn cả vạn lần. Hắn duỗi tay vuốt ve cánh môi mềm mại của nàng, oán giận nói: “Cái cô gái nhỏ không có lương tâm này, chẳng lẽ em còn chưa? Chẳng sao cả, để ca ca dạy em, đơn giản lắm, giống như em đang ăn kẹo que vậy thôi.”

Hắn nhẹ nhàng ấn vào sau cổ nàng, ý muốn nàng ngậm lấy qυყ đầυ to lớn của hắn. Côn ŧᏂịŧ nhanh chóng được khoang miệng mềm mại ướŧ áŧ bao lấy, đem đến cho Đỗ Lưu Minh kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, khiến hắn thở hắt một hơi. Nhưng không biết là vô tình hay cố ý, cái lưỡi mềm lại của La Phóng nhẹ nhàng từ rãnh qυყ đầυ cuốn lấy, rồi từ từ mơn trớn lên những đường gân trên thân côn ŧᏂịŧ, kɧoáı ©ảʍ trong phút chốt xông lên não, làm Đỗ Lưu Minh xém nữa thì không kiềm được lực tay.

Bất quá hắn níu kéo được chút lý trí còn sót lại, nhịn xuống mong muốn ấn chặt đầu cô gái nhỏ này để côn ŧᏂịŧ thô to của hắn có thể trực tiếp đâm vào cổ họng nàng, càng sâu lại càng tốt. Hắn kiên nhẫn thấp giọng dạy dỗ nàng: “Đúng, cứ như vậy mà ngậm lấy, bao bọc kỹ nó, nhè nhẹ liếʍ nó.”

Tại thời điểm này La Phóng lại có vẻ rất lười biếng, giống như con mèo nhỏ khẽ liếʍ liếʍ một chút, hoàn toàn không hề sử dụng chút sức lực nào, lại không hề biết bộ dáng lười biếng này của nàng càng khiến người ta tâm cang sục sôi muốn ra sức chà đạp nàng nhiều hơn. Một tay to lớn của Đỗ Lưu Minh meng theo cổ áo của La Phóng thâm nhập vào bên trong, thành công bắt được một bên ngực đầy đặn, đầu nhũ từ khe hở giữa các ngón tay của hắn tràn ra ngoài, Đỗ Lưu Minh tâm địa xấu xa dùng một chút sức kẹp nó lại.

“Ô…” phần eo của nàng lập tức ưỡn lên tạo thành một độ cong xinh đẹp, mông nhỏ cũng vô thức mà vừa lắc lư vừa nhếch lên cao, giống như một con mèo cái đang trong thời kỳ phát tình.

Con mẹ nó, tiểu yêu tinh này.

Đỗ Lưu Minh bị một tiếng rêи ɾỉ quyến rũ này chọc cho hỏa khí bốc lên cao, mạnh mẽ đem La Phóng thay đổi tư thế, để cho cô gái nhỏ này nửa ngồi nửa quỳ trên người hắn, tạo thành tư thế 69 tiêu chuẩn đến không thể tiêu chuẩn hơn.

Tiểu huyệt của La Phóng quả nhiên đã ướt đẫm mật dịch, nàng lắc lắc cố gắng đem mông mình nhếch lên cao nhất có thể, hai cánh hoa huyệt cũng vì vậy mà hé mở, làm lộ ra âm đế đang sưng đỏ. Rõ ràng vẫn còn là một cô gái ngây thơ trong trắng, thế nhưng phản ứng của cơ thể lại dâʍ đãиɠ tựa như đã sớm bị người khác làm đến thập phần thoải mái vậy.

“Em gái ngoan, ca ca sẽ không đối xử tệ với em, em giúp ca ca, ca ca tự nhiên cũng sẽ làm em cảm thấy thật thoải mái.”