Chương 11: Sinh viên xuất sắc của khoa Y (11)

Bên kia gần như cùng lúc với anh, sau "Cậu đang làm gì vậy", một bức ảnh hai người nhỏ xuất hiện trong tầm mắt anh sau 0,1 giây.

Ảnh gif.

Trên ảnh, một người nhỏ đứng, một người nhỏ quỳ, người quỳ liên tục dập đầu về phía người trước mặt, phía trên còn liên tục hiện lên dòng chữ "Tôi sai rồi, tôi sai rồi", người đứng có vẻ không quan tâm, ngẩng đầu lên trời, vẻ mặt rất ngầu.

Khuôn mặt của người nhỏ: Vương Ni Mã.

Bên dưới người nhỏ viết hai cái tên.

Người quỳ: Thẩm Quân Du

Người đứng: Mỹ nữ vô địch thế giới Sa Điềm

Ảnh GIF phát lặp lại.

Anh nhìn bức ảnh đó, tâm trạng có chút phức tạp.

Hình như thấy bên kia lâu không trả lời, Sa Điềm trực tiếp gửi một cửa sổ rung qua:

"He he he!"

Anh còn chưa kịp gõ chữ gửi đi, cô đã gõ đùng đùng gửi qua.

"Nhanh mở cửa, nhanh mở cửa!"

Cùng lúc với tiếng tít tít này, là tiếng đập cửa "cộc cộc cộc" ở bên ngoài.

Tim anh đập hụt một nhịp, vội chạy ra mở cửa, vừa mở cửa ra thì bên ngoài đúng là Sa Điềm! Anh còn chưa kịp điều chỉnh biểu cảm trên mặt, Sa Điềm đã tiến lại gần, trên mặt lộ vẻ không vui: "Cậu làm sao vậy! Sao thế, thấy tôi đáng yêu mà không vui à?!"

"... Vui." Anh duỗi tay kéo cô vào, miệng hơi nhếch lên nói: "Sao cậu đột nhiên về nước vậy?"

"Khỉ!" Sa Điềm vừa cởi giày vừa liếc anh: "Cậu đột nhiên không nghe điện thoại của tôi, tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì, đương nhiên là xử lý xong mọi việc thì vội vã về nước rồi!"

Thấy vẻ mặt khó tả của anh, cô cười tươi tiến lại gần: "Đừng cảm động quá, gọi tôi một tiếng ba là được."

Thẩm Quân Du không mắc lừa, anh lấy đôi dép đã chuẩn bị sẵn cho cô đưa cho cô, miệng nhàn nhạt hỏi, anh luôn cảm thấy câu này do cô nói ra thì thật kỳ lạ: "Cậu nghĩ tôi xảy ra chuyện gì?"

"Đương nhiên là mắc bệnh nan y rồi ha ha ha ha!" Sa Điềm đi dép vào: "Kết quả thấy anh khỏe mạnh như vậy, em biết anh không sao rồi ha ha ha." Nghe tiếng cười vô tư của cô, vừa cười vừa dụi mắt, sau đó nằm vật ra ghế sofa: "Mệt chết em rồi!"

Trên khuôn mặt Thẩm Quân Du không biểu cảm.

Những lời cô nói ra với anh chắc chắn không có lời nào tử tế.

Anh biết mà.

Ngoài ra, trình độ tiếng Trung của anh cũng khá, sao lại không biết long tinh hổ mãnh* còn có thể dùng như vậy?

*Long tinh hổ mãnh(龙精虎猛): Trong đoạn này thì câu này có nghĩa là tinh lực dồi dào và ý chí chiến đấu sục sôi.

Tra Baidu, ồ, hình như có thể dùng như vậy.

Anh đen tối rồi.

Thản nhiên nhét điện thoại vào túi quần, anh nói với Sa Điềm đã nằm vật ra ghế sô pha không còn dáng vẻ con gái: "Vậy cậu còn muốn trở lại không?"

Cô lười biếng nói: "Không trở lại nữa, sợ cậu nhớ tôi đến phát bệnh."

Anh xoa mũi, ngồi xuống bên cạnh cô: "Sa Điềm."

Cô cảnh giác ngẩng đầu lên: "Sao cậu lại gọi tôi bằng giọng điệu đó?" Thẩm Quân Du còn chưa kịp nói, cô đã vẫy tay, biểu cảm trên mặt nhăn nhó như táo bón: "Có phải muốn mượn tiền tôi không? Một trăm! Nhiều nhất không được quá một trăm!"

Thẩm Quân Du: ...

Mặt anh không biểu cảm ấn gối ôm trên ghế sô pha vào đầu cô.

# Quen nhau như vậy, căn bản không nói nên lời #

"Đi ăn ở đâu?" Anh dịu dàng cài dây an toàn cho cô.

Trình Đề trầm ngâm một lúc mới nói: "Anh quyết định đi."

Nghe vậy Anh cười khẽ, cô ta liếc Anh rồi quay đầu sang một bên, ban đầu chỉ là hành động tùy ý, nhưng lại nhìn thấy một người không ngờ tới.

Trong tiệm bánh ngọt.

Dù chỉ là nhìn qua lớp kính mờ mờ, cô cũng nhận ra khuôn mặt nghiêng quen thuộc đó. Đối diện anh là một cô gái, mái tóc dài, miệng ăn bánh ngọt, thỉnh thoảng lại nói gì đó. Trước mặt anh chỉ có một cốc trà sữa, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô gái, chỉ cần có chút bánh dính trên khóe miệng cô, anh sẽ rút khăn giấy đưa cho cô, cô gái lười lau, anh sẽ nhíu mày đứng dậy lau cho cô nhưng động tác rất nhẹ nhàng.

Cô gái đó, cô ta cũng đã từng nhìn thấy ở bệnh viện.

Cô ta từng hỏi anh nhiều lần, cô gái đó có phải là bạn gái của anh không nhưng anh luôn không trả lời câu hỏi riêng tư như vậy.

Bây giờ xem ra, chắc chắn là rồi…

Cũng đúng. Đối với người mình không thích không quen, tại sao phải nói chuyện riêng tư của mình cho người khác biết?

Xe từ từ khởi động.

Hai bóng người dần bị bỏ lại phía sau, người đàn ông bên cạnh nhận ra tâm trạng cô ta có hơi buồn, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

Trình Đề ngẩng mặt mỉm cười: "Không sao."

Hóa ra anh cũng biết quan tâm, biết nói lời hay, không lạnh lùng, không mất kiên nhẫn….

Anh không phải là tảng băng lạnh lùng, chỉ là—— đã có người anh muốn sưởi ấm. Mà cô ta không phải là người đó.

Trình Đề có chút buồn, nhưng càng nhiều hơn là sự nhẹ nhõm.

Người đàn ông cô ta từng để mắt tới.

Không phải là máy lạnh trung tâm. Cũng khá tốt.

*

Thẩm Quân Du cầm túi giúp cô bước đến quầy thanh toán.

Quay lại thấy cô nhướng mày khoanh tay đứng trước mặt, trong lòng giật mình, bình tĩnh nói: "Đi thôi."

Sa Điềm đi theo anh, vẫy tay: "Được rồi, Thẩm Tiểu Ngư, anh muốn làm gì thì cứ nói thẳng đi. Mỗi lần anh nhìn em bằng vẻ mặt táo bón như vậy là không có chuyện gì tốt lành."

Anh mặt không biểu cảm, mở ô che nắng cho hai người rồi đi ra ngoài: "Nói không nên lời." Sa Điềm "Ồ" một tiếng rồi không nói gì nữa. Thẩm Quân Du hơi thấy lạ, vừa định cúi đầu nhìn cô, thì nghe thấy giọng buồn bã của cô truyền đến: "Con trai lớn rồi, đều có tâm sự riêng, không chịu nói cho bố biết nữa rồi……"

Hiếm khi anh không phản bác lại.

Sa Điềm thấy mình trêu chọc anh mà anh không có phản ứng gì, rồi đột nhiên rẽ vào con hẻm phía trước, cuối cùng không nhịn được đưa tay kéo góc áo anh: "Cậu sao vậy? Đi đâu thế."

Con đường này ít người qua lại, rẽ vào còn có ngã rẽ, nên hầu như không có một ai đi con đường này cả.

Thẩm Quân Du vô thức dừng bước.

Sa Điềm uống trà sữa ăn bánh ngọt, dưới cái nắng như thiêu như đốt cô đã buồn ngủ, ngáp một cái dựa vào tường, nói: "Chúng ta về nhà đi, ở đây làm gì hả Cá Nhỏ. Bên ngoài nóng thế này, tôi muốn về ngủ!"

Thẩm Quân Du đặt ô xuống đất bước về phía cô. Tim anh đập thình thịch, đến khi tới trước mặt cô thì tiếng tim đập như muốn nổ tung trong tai anh.

Theo lý mà nói, nơi hẻo lánh này cộng thêm một người đàn ông, Sa Điềm ít nhiều cũng phải căng thẳng một chút. Kết quả là Thẩm Quân Du chỉ thấy cô liếc nhìn anh, sau đó nhanh chóng che mặt mình lại, hét lớn: "Thẩm Quân Du, không lẽ vì tôi vừa nói cậu là con trai tôi mà cố tình tìm nơi này để đánh tôi đi! Sao cậu lại hẹp hòi thế! Cậu thay đổi rồi! Trước kia cậu rất bảo vệ tôi!"

Sao cô cứ nghĩ ra mấy thứ kỳ quái thế nhỉ.

Thẩm Quân Du dừng bước trước mặt cô: …

Anh cúi xuống nhìn Sa Điềm nhắm mắt dựa vào tường la hét, lông mi cô run rẩy dữ dội, dường như đôi mắt cô sẽ mở ra vào giây tiếp theo, Thẩm Quân Du nhắm mắt lại một hơi hôn lên trán cô.

Tiếng la hét đột nhiên im bặt.

Cô buông tay che mặt, ngơ ngác nhìn anh.

Đôi mắt sáng ngời của cô tràn ngập sự bối rối không biết phải làm sao, tay cũng không biết để đâu. Thẩm Quân Du chỉ cảm thấy tiếng tim mình đập mạnh đến mức Sa Điềm có thể nghe thấy, rõ ràng không nói gì nhưng cổ họng lại vô thức khô khốc, hai người nhìn nhau nhưng không ai nói gì.