Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Cứu Vớt Thanh Mai Trúc Mã

Chương 16: Bảo bối của anh (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nụ cười trong mắt cô càng nguy hiểm hơn.

Thật sự là nhẹ nhàng. Nếu bỏ qua những gân xanh nổi lên trên cổ tay thon thả của cô.

Bỏ qua nó đi.

Cô gái và tập tranh.

Bức tranh này vẫn đẹp.

*

Lục Địch đặt tài liệu xuống.

Bên ngoài đã tối.

Anh đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống.

Ở độ cao tầng một trăm lẻ chín, con người giống như kiến vậy.

Anh hờ hững nghĩ.

Tiểu Vương đã làm những việc này thay anh nhiều năm rồi, cho nên không thể sai ở chỗ anh ta, vậy thì chỉ có thể là... Cô ấy.

Những tài liệu này có thể lừa được người khác. Nhưng tuyệt đối không thể lừa được anh.

Cho dù mười năm này hoàn toàn trống rỗng, có thể khiến cô thay đổi một số thói quen , có thể khiến anh nhận thức lại toàn bộ về cô, có thể khiến tất cả những người quen cô đều cảm thấy xa lạ...

Nhưng mà.

Sa Điềm, em đã đánh giá thấp anh rồi.

Trên thế giới này, tuyệt đối không có ai hiểu em hơn anh.

Tuyệt đối không có ai có thể hiểu anh hơn em.

Nếu có.

Anh sẽ gϊếŧ anh ta.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung.

Lục Địch hoàn hồn khỏi mớ cảm xúc tiêu cực, hoạt động cơ thể đã hơi cứng đờ vì dựa vào cửa sổ, đi đến bên bàn.

Là tin nhắn Tiểu Vương gửi tới.

"Sếp, cô Sa đã an toàn trở về căn hộ."

Anh xoa nhẹ mấy chữ cô Sa, không hiểu sao lại có chút ghen tị với Tiểu Vương vì ngày nào cũng được gặp cô.

Anh cũng muốn được nhìn chằm chằm cô hai tư trên bảy, nhìn cô, ở bên cô.

Nhưng mà, cô sẽ cảm nhận được.

Giống như hồi còn nhỏ.

Khác biệt là, niềm vui, sự mới lạ, sự tươi sáng lúc đó... Tất cả đều đã biến thành bóng tối.

Anh phải làm sao?

Rốt cuộc anh phải làm sao?

Lục Địch nắm chặt tay thành nắm đấm, đập mạnh xuống mặt bàn.

So với hành động điên cuồng, đôi mắt anh lại vô cùng bình tĩnh, giống như một vũng nước tĩnh lặng, nhìn vào khiến người ta sởn cả gai ốc.

"Ting..."

Âm thanh thông báo tin nhắn Weibo độc quyền.

Ngón tay đập trên mặt bàn kính đã hơi run rẩy theo bản năng, vẻ mặt Lục Địch vẫn bình thường, mở Weibo ra.

Người đăng bài... Là cô.

Caption kèm theo một bức ảnh tự sướиɠ.

Phông nền trong ảnh hẳn là ở nhà, chiếc giường lớn màu trắng, cô dựa vào đầu giường, híp mắt cười, khóe miệng còn lộ ra một lúm đồng tiền rất nhỏ, chiếc khuyên tai màu đỏ trên dái tai vô cùng nổi bật, trên người cô mặc váy ngủ toàn màu trắng.

Không kẻ lông mày, không trang điểm, không tô son, cả người không phấn son, mà đường nét trên khuôn mặt vẫn tinh xảo đến mức không thể tin nổi.

Cô kèm theo một câu.

"Tôi về rồi ~" Cuối câu còn có một icon chú thỏ.

Phía dưới toàn là những lời cầu xin được đè.

Cô vẫn luôn xinh đẹp.

Lục Địch biết, anh vô thức phóng to hình ảnh rồi bấm lưu, sau đó nhìn dòng chữ kia.

Không phải nói với người hâm mộ là về nhà.

Cô nói với anh.

Anh chắc chắn.

Cô cố ý đeo chiếc khuyên tai đó để nói chuyện với anh.

Món quà sinh nhật anh tặng cô năm mười tám tuổi.

Chiếc khuyên tai đó.

Trong nháy mắt, anh hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm giác ghen tỵ phun trào từ tận đáy lòng mình.

Thật buồn cười.

Năm tám tuổi không phải đã hứa với cô là không khóc sao.

Hóa ra đã hai mươi năm rồi.

"Em chắc chắn chọn mấy cái này chứ?" Chị Trần nhướng mày nhìn cô.

Sa Điềm đang ăn trái câym nghe cô ấy hỏi thì gật đầu: "Vâng, hai cái đó."

Hai cái này cũng được... Chỉ là: "Sao không chọn cái chị nói?"

"Em thấy phù hợp." Cô ngại ngùng mỉm cười: "Chương trình kiểu đó ở nước ngoài ít lắm, em cũng không có thời gian xem nhiều."

Thấy cô đã quyết định, chị Trần cũng không can thiệp nhiều, trực tiếp đồng ý: "Được, chị sẽ liên lạc với bên đó." Đột nhiên như nhớ ra gì đó, cô ấy quay đầu lại: "Hôm qua đăng ảnh tự sướиɠ à?"

Sa Điềm cười tươi: "Dạ

"Phản hồi trên Weibo khá tốt, cứ tiếp tục phát huy nhé." Chị Trần buông một câu rồi ra về, ngoài cửa truyền đến tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.

Sa Điềm ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt bình tĩnh, vừa mở điện thoại xem Weibo, vừa tiếp tục dùng tăm xiên trái cây.

Khi thấy bài đăng trên Weibo của mình đã có mấy chục nghìn lượt chia sẻ và bình luận, cô đặt đĩa trái cây xuống, hai tay nâng điện thoại lên, gõ một cái tên vào ô tìm kiếm trên Weibo, kết quả hiện ra là không có.

... Anh không có Weibo sao?

Sa Điềm hơi sững sờ.

Trong đầu còn chưa kịp cho phép mình làm hành động này, tay đã nhanh hơn não sờ lên dái tai mình, sạch sẽ, không có gì cả.

... Hôm qua đăng Weibo xong cô đã ép buộc mình tháo chiếc khuyên tai này ra.

...

"Đồ ngốc! Chúc mừng sinh nhật!" Trước mặt cô gái là một chàng trai đang nghiêng khuôn mặt đỏ ửng, tay cầm một hộp quà, vừa nghiêng đầu sang một bên để lộ vành tai đỏ bừng, vừa đưa quà cho cô. Cô gái vui mừng nhận lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nở nụ cười hạnh phúc: "Cảm ơn em trai! Quà gì thế?"
« Chương TrướcChương Tiếp »