Chương 9: Sinh viên xuất sắc của khoa Y (9)

Sau nhiều tuần mưa lớn liên tiếp, cuối cùng Thành phố A cũng đón một ngày nắng đẹp.

Ánh nắng rực rỡ, đúng vào cuối tuần.

Nhà hàng cũng đông khách, không còn cảnh vắng vẻ như trời mưa.

Nhân viên phục vụ dẫn khách vào, tiếng cười nói rộn ràng. Nhưng khi đi ngang bồn quá các vị khách đều ngoái đầu nhìn.

Nhân viên phục vụ cũng không thấy lạ.

Bên kia bồn hoa, có đôi tình nhân đang ngồi ở đó, dáng người đàn ông cao ráo, khí chất nổi bật, khi ăn lưng anh thẳng tắp, từ góc nhìn của người lớn tuổi, đây là người có chí cầu tiến và nghiêm túc. Cô gái đối diện thì xinh đẹp, dáng người cô thấp hơn người đàn ông kia.

Còn về lý do tại sao mọi người lại cho rằng đây là một cặp đôi chứ không phải anh em thì có lẽ là do cảm giác của họ chăng?

Đương nhiên Thẩm Quân Du sẽ không quan tâm tới ánh mắt của những người xung quanh. Bình thường anh đã không quan tâm, huống chi lúc này tâm trạng anh có vẻ không tốt.

Nhìn Sa Điềm cúi đầu ăn mà không nói, anh lên tiếng trước: “Vậy cậu quyết định đi du học à?”

Hôm nay ăn cùng nhau, anh nhìn đã biết cô có chuyện giấu anh, chưa kịp hỏi thì cô đã lấy điện thoại và gọi ai đó, sau khi đầu bên kia nghe máy cô mới nói: “Cá nhỏ đang ở cùng con!”

Sau đó, cô nhét điện thoại vào tay anh.

Anh nghe máy, giọng nói bác gái dịu dàng lên tiếng: “Quân Du à, bác gái đây, cậu cả của Điềm Điềm vừa mở công ty bên nước ngoài, nghe nói con bé học ngành Marketing nên bác muốn cho con bé qua đó làm vài năm, tối qua bác có nói với nó, con bé nói muốn nói với cháu. Cháu giúp Điềm Điềm xem nên qua đó không, hai đứa bàn bạc xong thì nói bác nha.”

"Vâng." Anh trả lời.

Sau khi cúp máy, cuối cùng anh cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Im lặng một lúc lâu, anh mới nói ra câu nói trước đó.

"Cũng là một cơ hội tốt, đi nước ngoài có thể nâng cao bản thân, cậu thấy sao?" Giọng anh trầm ổn, nhìn cô, lại đúng lúc chạm vào đôi mắt ngấn nước mắt của cô khi cô ngẩng đầu lên, cô hít mũi, đầu mũi đỏ ửng.

Thẩm Quân Du rút miếng khăn giấy trên bàn đưa cho cô, Sa Điềm không nhận, tủi thân nói: “Mình không muốn xa cậu chút nào, vậy mà cậu lại khuyên mình qua đó!”

Anh ngẩn người, chia kịp nói thì cô đã hết tủi thân, vừa hết tủi thân liền hùng hổ nói: “Ngẩn người cái gì! Cậu mau lau cho mình đi!”

Anh: …

Năng lực giả khóc này của cô có thể đạt giải không?

Mặt cô gần như vậy mà không thấy lỗ chân lông nào, những sợi lông tơ gần như trong thấy... cùng đôi mắt ngấn nước nhìn anh.

Thẩm Quân Du cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô, sau khi lau xong, anh mới nói: “Nước mưa hay nước mắt vậy?”

Sa Điềm trừng mắt, nắm chặt tay lại định cho anh biết tay.

Thấy anh im lặng, cô mới chống cằm nhìn anh đầy phiền não: "Cá nhỏ, cậu nói xem mình có nên đi không… Xa như vậy… Mà chỉ có một mình…"

"Còn có gia đình cậu của cậu nữa." Anh tốt bụng nhắc nhở.

Cô bất mãn lườm anh: “Không giống với bạn bè! Cậu không thấy mình không giỏi tiếng Anh, không nói giỏi thì mất mặt lắm!”

“Có thể luyện tập thêm.” Anh gắp miếng cá có ớt để một bên, lật phần còn lại của con cá qua.

“Sao cậu lại có thể như vậy.” Sa Điềm buồn bực nói: “Mình khóc cho cậu xem!”

"Thật à?" Anh nhướng mày.

Thấy cô không trả lời, anh gắp miếng ớt vừa rồi cho vào chén cô, thản nhiên nói: “Để miếng ớt này lên mắt là cậu khóc ngay đó.”

Sa Điềm nhìn những quả ớt lớn màu sắc tươi sáng không cần nói cũng biết rất cay: …

Ăn cơm xong, Sa Điềm xoa bụng dựa vào ghế, bữa cơm này ăn hơi no, cộng thêm có chút no hơi, no đến mức cô không muốn cử động, lười biếng cũng không muốn nghĩ bất cứ điều gì.

"Cậu đi đi, tốt cho cậu." Cô nghe thấy Thẩm Quân Du ngồi thẳng trên ghế đối diện, cụp mắt xuống, nói với cô.

Cô lập tức lấy lại tinh thần.

"Cậu bảo mình đi?"

Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Đây thực sự là một cơ hội tốt. Cô nên đi.

Thẩm Quân Du nói xong, nghe cô im lặng một lúc rồi trả lời anh ta: "Được, vậy mình đi."

Nghe cô đồng ý thì anh phải vui mừng vì cô mới đúng, nhưng không hiểu sao, dường như mọi giác quan của anh đột nhiên trở nên chậm chạp.

*

"Bác sĩ Thẩm, cậu muốn xin nghỉ phép?" Cấp trên cầm đơn xin nghỉ phép của anh có chút ngạc nhiên, anh ta nghe rất nhiều người nói rằng vị bác sĩ thực tập mới đến này có thái độ vô cùng nghiêm túc và chăm chỉ, đôi khi còn tự tăng ca đến rất muộn, sao lại đột nhiên xin nghỉ phép?

Cấp trên nghĩ tới những điều không hay, lại không thể nói rõ, chỉ có thể ám chỉ một cách mơ hồ: "Bác sĩ Thẩm là… Vì… Nhà có chuyện sao?"

Sa Điềm đúng là người nhà của anh. Cũng đúng là có chuyện — Cô phải đi nước ngoài.

Vẻ mặt Thẩm Quân Du hờ hững, gật đầu.

Cấp trên thấy một cấp dưới bình thường làm việc nghiêm túc vì có chuyện ở nhà mới xin nghỉ phéplập tức sảng khoái ký tên đồng ý.

"Vậy cậu đi đi."

Anh gật đầu: "Cảm ơn."

Khi đến sân bay, anh thấy cô đang hì hà hì hục xách vali, anh bước tới nhận lấy chiếc vali cồng kềnh đó, “Cậu gọi điện cho cậu của mình chưa?"

Sa Điềm vẩy vẩy bàn tay đau nhức, mệt mỏi nói: "Mẹ mình gọi rồi, mình cũng không biết."

Thẩm Quân Du kéo vali, nghĩ ngợi một lúc, lấy điện thoại ra đưa cho cô: "Lưu số điện thoại của cậu của cậu vào đi." Nói xong thì thấy cô cười trộm như một chú chuột hamster: "Cười cái gì?"

Cô vừa cầm điện thoại nhập số vừa đắc ý nói: "Này, mình biết ngay là cá nhỏ không nỡ xa mình mà! Cậu xem cậu xem, mình là Sa Điềm vạn người mê được các bác đến trẻ nhỏ đều yêu thích a ha ha ha…"

Cô chưa đắc ý xong, anh đã gõ vào trán cô, cô ngẩng đầu bất mãn nhìn anh. Thẩm Quân Du đẩy vali, nói: “Sa Điềm, cậu tốt nghiệp rồi đấy, không còn là sinh viên nữa, nên ít đọc tiểu thuyết lại đi...”

Anh nhìn cô, nói thêm một câu: “Nhất là tiểu thuyết ngôn tình, đọc nhiều sẽ ảnh hưởng tới IQ của cậu đấy.”

Sa Điềm tức giận nhập xong số điện thoại rồi trực tiếp ném điện thoại trả lại cho anh.



**

Thẩm Quân Du ngồi dậy, trên giường.

Bên ngoài trăng sáng sao thưa.

Ánh trăng xuyên qua rèm cửa rải rác trên sàn nhà, nếu Sa Điềm ở đây chắc chắn sẽ giẫm lên bóng trăng để nhảy dây.

"Phù—" Anh thở dài, mấy năm nay đôi tay cầm dao phẫu thuật ngày càng vững vàng lại kẹp một điếu thuốc, nhìn tư thế thì hẳn là không quen, anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Vừa rồi hình như lại mơ thấy Sa Điềm.

Khi cô mới đến nhà cậu của cô, mấy tháng đầu anh vẫn thường xuyên nhận được cuộc gọi video của cô, nhưng sau đó khi cậu của cô giao cho cô ngày càng nhiều nhiệm vụ, cũng ngày càng nặng nề, đôi khi cô gọi video qua, sự mệt mỏi của cô đều không che giấu được, thậm chí còn ngủ thϊếp đi trong khi gọi video với anh, đôi khi anh không gọi video mà nhắn tin, cũng phải rất lâu sau mới nhận được câu trả lời.

Anh không nỡ.

Giảm tần suất gọi video, chuyển sang trò chuyện.

Mặc dù trò chuyện xong cô cũng phải rất lâu mới trả lời, vì hai nơi có chênh lệch múi giờ nhưng dù sao cũng sẽ trả lời.

Cô thường gửi cho anh vài câu đầy than thở. Đối với anh.

"Cá nhỏ!!!! Người ở đây không hiểu tớ [mặt khóc lớn"