Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Cứu Vớt Tiểu Vai Ác Đáng Thương

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ đáng tiếc, kể từ khi người phụ nữ đó chết đi, cậu đã không còn đồng lòng với ông ta nữa.

Ánh mắt tính toán của Quý Vĩ Học làm Quý Yến cảm thấy rất khó chịu, cậu mím môi, lắc lắc tay Cẩm Thần.

"Quý tổng có phải tuổi già tai kém, hay là vốn dĩ không có di vật gì?" Cẩm Thần hiểu ý, tiếp tục lên tiếng thúc giục.

"Có, tất nhiên là có. Tiểu Yến, lại đây, ba đưa con lên lấy."

Quý Vĩ Học vẫy tay với Quý Yến ra vẻ một người ba từ ái trước mặt người ngoài.

Sự cám dỗ của di vật quá lớn, Quý Yến không có tâm trạng suy nghĩ nhiều, buông tay Cẩm Thần ra rồi đi theo Quý Vĩ Học lên lầu.

Lúc này Cẩm Thần mới ngồi xuống sofa, tay cầm chuỗi trầm hương, màu sắc bóng bẩy và ấm áp.

0731 nhạy bén nhận ra, chuỗi này không giống với chuỗi của nguyên chủ.

[Ký chủ, chuỗi trầm hương này dường như không giống với chuỗi của nguyên chủ, nó từ đâu mà ra?]

[Vậy sao, cậu đoán thử xem.]

[…] Nó không dám đoán, mạng hệ thống chỉ có một mà thôi.

Chắc chắn không phải của thế giới này! Nếu không làm sao có thể bùng nổ linh lực như vậy!

Quý Vũ và Trần Giang đã thân mật đến mức không kiêng nể gì, chỉ thiếu chút nữa là hôn nhau ngay tại chỗ. Trần Giang như thể khıêυ khí©h, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Cẩm Thần vài lần.

Cẩm Thần: …

Hai người này rốt cuộc có vấn đề.

Hắn không muốn chứng kiến cảnh này, vừa định đứng dậy rời khỏi phòng khách thì nhìn thấy Quý Vũ nói gì đó vào tai Trần Giang, sau đó đứng dậy, bước về phía mình.

"Anh Thần, em lên giúp anh trai dọn dẹp."

Giọng cậu ta ngọt ngào, không chờ Cẩm Thần nói gì liền chạy thẳng lên lầu.

[Ký chủ, tội nghiệp cậu ấy một mình ở trên lầu, có khi nào sẽ gặp nguy hiểm không? Trong cốt truyện gốc, Quý Vũ đã ném hết mọi thứ xuống đất và bắt cậu ấy phải quỳ gối nhặt lên.]

[Chuyển cho tôi xem đoạn ghi hình từ camera giám sát.]

Cẩm Thần không giải thích nhiều, hắn cần phải thử xem giới hạn của Quý Yến đến đâu. Một người có thể giấu dao dưới gối thì liệu có dễ dàng để người khác bắt nạt mình không?

Bề ngoài hắn có vẻ như đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thực ra trong đầu đang quan sát hình ảnh camera giám sát ở hành lang.

Trần Giang tưởng Cẩm Thần đã không tôn trọng mình đến mức này, trong lòng cảm thấy vừa nhục nhã vừa tức giận, thầm nghĩ ngày nào đó khi mình đè bẹp được Cẩm Thần, nhất định sẽ bắt hắn phải quỳ xuống xin lỗi.

Tại phòng ngủ tầng hai.

Quý Yến đứng ở cửa không bước vào, chỉ nhìn chăm chăm vào Quý Vĩ Học.

Những ký ức kinh hoàng từ thời thơ ấu vẫn không thể phai mờ, cậu vẫn sợ phải ở cùng một phòng với ông ta.

Quý Vĩ Học cười khẽ, không rõ ý tứ.

"Di vật của mẹ con là những món trang sức và vật dụng nhỏ nhặt, được người giúp việc tìm thấy khi dọn dẹp mấy hôm trước. Tất cả đều trong cái hộp đó, con tự lấy đi."

Quý Yến thò đầu vào.

Quả nhiên có một chiếc hộp, mắt cậu sáng lên, đầy hy vọng bước vào trong, nỗi sợ Quý Vĩ Học cũng giảm đi nhiều.

"Đứng lại!"

Quý Vũ nhanh chóng chạy vào, giành trước một bước ôm chiếc hộp vào lòng, trừng mắt nhìn Quý Yến.

"Tiểu Vũ, Cẩm Thần còn đang ở dưới nhà đấy." Quý Vĩ Học trước đây có thể giả vờ không thấy, nhưng bây giờ thì không: "Nếu nó mách Cẩm Thần…!"

"Ba yên tâm, con chỉ cảnh cáo anh ấy thôi." Quý Vũ cười khúc khích.

Quý Vĩ Học cũng không ngăn cản nhiều, quay lưng rời đi để nghe điện thoại từ công ty.

Quý Vũ nhìn Quý Yến, người vẫn im lặng từ đầu đến cuối.

"Đồ ngốc, tất cả là tại anh, bây giờ anh Thần cũng không thèm để ý đến tôi nữa. Anh vui lắm phải không?"

Quý Yến không còn nhẫn nhịn như trước, mà nhỏ giọng phản bác lại.

"Cậu có Trần Giang mà..."

Không hiểu vì sao, rõ ràng người mà cậu không để tâm hôm qua, hôm nay lại có thể dễ dàng làm xáo trộn cảm xúc của cậu.

Khi nghe thấy lời phản bác của Quý Yến, trong lòng Quý Vũ càng thêm tức giận.

“Ý anh là gì?”

Quý Yến không nói gì nữa.

Cậu tiến lên hai bước, khuôn mặt nghiêm túc, muốn Quý Vũ trả lại chiếc hộp.

Cơn giận của Quý Vũ lên đến đỉnh điểm, cậu đột ngột ném chiếc hộp xuống đất.

“Bộp.”

Một số trang sức và kẹo rơi ra ngoài, thậm chí còn có vài con hạc giấy và những tờ giấy gấp hình trái tim. Chiếc hộp ngay lập tức vỡ thành nhiều mảnh.

Đồng tử của Quý Yến co rút lại, cậu không thể tin vào mắt mình khi nhìn xuống mặt đất. Những thứ này... đều là kỷ niệm của cậu và mẹ từ thuở nhỏ.

Trong đầu cậu hiện lên vô số hình ảnh: nụ cười của mẹ, những lời nói dịu dàng, cảnh hai mẹ con cùng nhau gấp hạc giấy...

Những hình ảnh dần biến mất, cuối cùng dừng lại ở một cảnh đầy máu: mẹ ngã xuống đất, máu chảy nhiều, đầu mẹ có một vết thương lớn...

Quý Yến từ từ ngồi xổm xuống, cơn đau đầu như xé toạc, giống như cậu đang trực tiếp cảm nhận nỗi đau đó.

Một lúc lâu sau, cậu ngước mắt nhìn Quý Vũ, trong ánh mắt sâu thẳm là sự yên tĩnh đầy tối tăm, giống như một vũng nước chết.

Quý Vũ bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm khiến lòng cậu ta nổi da gà, cậu ta không tự chủ lùi lại một bước, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt dần tắt.

“Anh nhìn tôi như thế làm gì! Còn không mau quỳ xuống mà nhặt lên!”

[Phát hiện giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện +10, tổng cộng 50.]

Cẩm Thần đột nhiên mở mắt, đứng dậy đi lên lầu, trong đáy mắt ẩn chứa cơn giận.

Chịu thôi, hắn không muốn thấy đứa nhỏ tội nghiệp bị bắt nạt, muốn thử giới hạn? Để sau hẵng nói.

Hắn đã ngắt hệ thống giám sát nên không nhìn thấy ánh mắt âm u và u tối của Quý Yến khi cậu nhìn Quý Vũ.
« Chương TrướcChương Tiếp »