Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Cứu Vớt Tiểu Vai Ác Đáng Thương

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thật đáng ghét…

Quý Yến tiến lên một bước, con dao nhỏ mà cậu luôn mang theo đã nằm trong tay.

Nhưng Quý Vũ vì cảm thấy mình vừa mất mặt, vẫn không ngừng khıêυ khí©h.

"Để tôi nói cho anh biết, đừng tưởng có Cẩm Thần chống lưng thì anh có thể yên tâm mà ngủ ngon! Hắn có thể nhanh chóng không thích tôi, thì một thời gian nữa cũng sẽ mất hứng thú với anh thôi!"

Quý Yến đứng đối diện với cửa phòng, vừa định ra tay thì nhìn thấy đôi giày da đang bước vào phòng.

Cậu ngừng lại trong giây lát, như bị ma xui quỷ khiến, cậu thu con dao vào.

Sau đó cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong ánh mắt.

"Nhặt lên."

Cẩm Thần bước vào phòng, câu nói đầu tiên của hắn lạnh lẽo đến cực điểm.

Tuy nhiên, trong phòng Quý Vũ lại tưởng câu đó là nói với Quý Yến.

Cậu ta lập tức ngẩng cao đầu hống hách hơn, ngẩng cằm lên: "Nghe chưa, còn không nhặt lên!"

"Tôi bảo cậu nhặt lên."

Giọng Cẩm Thần càng lúc càng lạnh lùng.

"Gì... gì cơ?"

Quý Vũ há hốc miệng: "Anh bảo em...?"

"Nhặt lên." Cẩm Thần lặp lại lần cuối: "Nếu không, quyền kiểm soát hai dự án của nhà cậu tôi sẽ lập tức thu hồi."

Quý Vũ biết rõ hai dự án đó có lợi nhuận lớn thế nào, chính vì nó mà Quý Vĩ Học mới bắt cậu ta thỉnh thoảng giữ liên lạc với Cẩm Thần.

Nếu vì lỗi của mình mà mất đi, bố cậu ta sẽ đuổi cậu ta ra khỏi nhà. Hiện tại mẹ vẫn chưa về, cậu ta thậm chí còn không có chỗ dựa.

Quý Vũ không dám hỏi thêm, giọng nói mềm xuống: “Được rồi, được rồi, em nhặt lên là được chứ gì, đừng giận mà anh Thần.”

Phải thừa nhận Quý Vũ thực sự rất hiểu cách làm thế nào để khơi dậy sự thương hại từ người khác.

Cậu ta nửa quỳ xuống, ngẩng cổ lên, ánh mắt thể hiện sự yếu đuối và uất ức, đáng thương nhìn về phía Cẩm Thần.

Nhưng Cẩm Thần hoàn toàn không dành thêm chút ánh nhìn nào cho cậu ta.

“Khóc gì chứ.”

Cẩm Thần lau đi giọt nước mắt tràn ra ở khóe mắt của Quý Yến, nói: “Cậu ta bắt nạt em, sao không xuống nói với tôi?”

Ban đầu, nước mắt của Quý Yến chỉ là do cơn giận dữ trào dâng, nhưng khi Cẩm Thần nhẹ nhàng vuốt má và dùng giọng điệu dịu dàng an ủi, cậu thực sự không thể kiềm chế được nữa.

Cảm giác chua xót và ấm ức tràn ngập trong lòng.

Những giọt nước mắt lớn lăn xuống, khóe mắt cậu đỏ lên, dù khóc không thành tiếng nhưng lại càng khiến người ta xót xa.

Tim Cẩm Thần bất chợt nhói đau, hắn cau mày: “Sao lại càng khóc dữ hơn thế này?”

Dù nói như vậy, Cẩm Thần vẫn dịu dàng lau nước mắt cho cậu.

Hắn kéo Quý Yến vào trong lòng, giọng nói trầm ổn: “Được rồi, khóc nữa là ngày mai mắt sẽ sưng đấy.”

Quý Yến bị hành động của Cẩm Thần làm cho bất ngờ, nhất thời quên cả khóc, tim cậu lập tức đập dồn dập như trống đánh.

Trong thoáng chốc, cậu dường như ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của trầm hương trên người hắn, hơi cay cay nhưng lại thanh mát, rất dễ chịu.

Cẩm Thần cũng không ngờ bản thân lại đột nhiên ôm lấy Quý Yến, hoàn toàn là phản ứng tự nhiên nhanh hơn suy nghĩ.

Cơ thể cậu thiếu niên ấm áp, lại mang theo một sự mềm mại đặc biệt mà vẫn tràn đầy sức sống. Vòng eo của cậu mỏng đến nỗi chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.

Cả hai không nói gì, Cẩm Thần thăm dò, đưa tay đặt lên sau gáy của Quý Yến, như một cử chỉ an ủi, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Đừng buồn, cậu ta vừa bắt em nhặt như thế nào, thì để cậu ta làm lại y hệt.”

Quý Vũ: “…”

Cậu ta vừa nói gì thế nhỉ.

Cẩm Thần buông Quý Yến ra, ánh mắt hướng về phía Quý Vũ bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

“Làm đúng theo những gì cậu vừa nói.”

Quý Vũ lắc đầu: “Anh Thần, vừa rồi em chỉ lỡ tay làm vỡ hộp thôi, chỉ là anh ấy tự nhặt lên mà.”

Quý Yến: “Bảo tôi… quỳ xuống nhặt.”

Quý Vũ không ngờ tên ngốc này lại thực sự đi mách lẻo, tức đến mức mặt mày méo xệch.

Cẩm Thần lại ném thêm một ánh nhìn sắc lạnh.

Quý Vũ không tình nguyện mà quỳ xuống, bắt đầu nhặt từng món đồ vặt vãnh rơi vãi trên sàn.

Sự nhục nhã trong lòng cậu ta ngày càng dâng cao, cậu ta nghiến chặt răng hàm, thầm nghĩ Cẩm Thần thật sự điên rồi.

Kẻ điên kết hợp với kẻ ngốc, quả là một cặp hoàn hảo.

Quý Vũ thầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng tay làm việc không dám lơ là chút nào, nhanh chóng nhặt hết mọi thứ lên.

Quý Yến nhận lại chiếc hộp đã vỡ nát, biểu cảm trên mặt vẫn đầy u sầu.

“...Về thôi.”

Cậu khẽ kéo lấy góc áo của Cẩm Thần, thì thầm giục.

Cậu không muốn ở lại ngôi nhà ăn thịt người này thêm một giây nào nữa.

“Được, chúng ta về nhà.”

Cẩm Thần bất giác cảm thấy vui vẻ vì từ "về nhà" ôm lấy bờ vai gầy guộc của cậu thiếu niên rồi rời đi.

Cả hai không ai nhận ra, dưới gầm giường còn sót lại một tờ giấy vẽ, ngay cả Quý Vũ cũng không chú ý đến.

Trong lòng tràn đầy sự nhục nhã, Quý Vũ vội vã chạy xuống lầu, tìm đến Trần Giang để khóc lóc kể lể và không thiếu một màn dỗ dành ngọt ngào.
« Chương TrướcChương Tiếp »