Chương 2

Tầng 26 của tòa nhà là phòng làm việc dành riêng cho tổng tài, đây cũng là nơi mà tất cả nhân viên trong tập đoàn Lục Thị mong muốn có thể đến.

Bên trong phòng tổng giác đốc, Lục Kiêu vừa hoàn thành phần công việc hôm nay liền gập lại máy tính, thu dọn phần văn kiện trên bàn rồi đi về.

Hiện tại đã là 18h hơn, bởi vì hôm nay tập đoàn sẽ tổ chức lễ kỷ niệm 20 năm thành lập nên nhân viên trong công ty đã sớm tan ca.

Vốn tưởng lần này cũng sẽ giống như bao lần khác, anh là người cuối cùng rời công ty nhưng vừa bước chân ra ngoài liền thấy bóng dáng xinh đẹp của cô thư kí đang đứng đợi.

Nặc Nặc chờ từ 17h 30 đến lúc này đã là hơn 30 phút, cô còn đang tự hỏi tên nam chủ cuồng công việc kia khi nào mới chịu tan làm thì liền thấy anh ta đứng trước mắt.

Không thể không nói, nhan sắc của Lục Kiêu thật sự khiến người khác mê muội, mày kiếm, mắt phượng, ngũ quan trên người anh vô cùng ti xảo, là người đàn ông đẹp trai nhất mà Nặc Nặc từng gặp.

"Lục Tổng, còn 60 phút nữa tiệc chúc mừng sẽ diễn ra." Nặc Nặc nở nụ cười tiêu chuẩn của một thư kí gương mẫu, sau đó bước đến bên cạnh anh.

Đáy mắt Lục Kiêu thoáng chốc hiện lên vẻ nghi hoặc, giọng nói trầm thấp mang theo chút mệt mỏi vang lên: "Không phải cô nói hôm nay xin nghỉ sao?"

"Đúng là xin nghỉ có chút việc, hiện tại đã xong rồi. Lục tổng khó chịu khi tôi đến?" Gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ uất ức, đôi mắt của Nặc Nặc nhìn thẳng vào Lục Kiêu khiến tim anh dường như chậm mất một nhịp.

"Không phải, nếu đã đến rồi vậy lát nữa làm bạn nữ đi cùng với tôi." Lục Kiêu kéo cavat xuống một chút, đột nhiên anh cảm thấy cổ họng hơi khát.

"Vâng, Lục Tổng."

Nặc Nặc đi theo bước chân Lục Kiêu xuống tầng hầm để xe của công ty, tuy trước khi xuyên qua cô cũng làm trong tập đoàn lớn nhưng đây là lần đầu tiên được trải nghiệm xe riêng của tổng tài.

Lục Kiêu mặc dù được thiết lập nhân vật theo kiểu lạnh lùng nhưng người đàn ông này quả thật rất ga lăng, anh đưa Nặc Nặc đi ăn cơm trước rồi mới dẫn cô đến cửa hàng trời trang tại đế đô.

Đêm nay Lục tổng mặc bộ tây trang được may riêng với cavat màu xanh lam làm nổi bật vẻ cấm dụng, Nặc Nặc đi theo anh với danh nghĩa là bạn nữ nên cũng mặc váy dạ hội tông xanh làm chủ đạo.

...

Quy mô của bữa tiệc này rất lớn, Lục thị không chỉ tổ chức tiệc rượu cho nhân viên công ty mà còn mời rất nhiều gia tộc lớn ở đế đô.

Đợi đến khi Lục Kiêu phát biểu xong bài diễn thuyết thì Nặc Nặc đã ôm lấy cánh tay anh như sợ một giây sau anh liền biến mất, dáng vẻ dính người này của cô không những không làm anh cảm thấy chán ghét mà còn thấy có chút đáng yêu.

"Nặc Nặc, lát nữa tôi đến chỗ một vào đối tác làm ăn, nếu cô thấy chán có thể đi dạo một lúc." Lục Kiêu ghé sát vào tai cô nói nhỏ, thanh âm trầm thấp mang vài phần gợi cảm làm cho cơ thể cô có phản ứng.

Rõ ràng là hơn 20 năm chưa từng có bạn trai vậy mà hiện tại chỉ vì giọng nói của một người đàn ông mà phản ứng.

"Không... không cần, tôi cảm thấy vẫn là nên đi cùng anh tốt hơn." Mặt Nặc Nặc thoáng chốc đỏ bừng, cô vội vàng cúi đầu xuống sợ Lục Kiêu sẽ nhìn thấy dáng vẻ này của mình.

Cũng bởi vì cúi xuống nên cô không để ý, dường như ban nãy Lục tổng vừa mới nhếch nhẹ khóe miệng.