Chương 7: Ngoại truyện của Lục Kiêu (1)

Mặc dù nghe xong liền cảm thấy bản thân mình như một tra nữ, dụ dỗ người ta xong không chịu trách nhiệm nhưng Nặc Nặc hiện tại có thể làm gì đây?

Lục Kiêu đúng là cực phẩm nam nhân vừa giàu, vừa đẹp trai, tinh lực tràn trề lại còn có thứ đó to lớn hơn người bình thường... không thể phủ nhận Lục Kiêu chính là hình tượng chồng quốc dân trong mộng của vô số thiếu nữ.

Nhưng mà anh vốn là nam chủ trong truyện, nhiệm vụ mà Nặc Nặc nhận chỉ đơn thuần giúp cô gái mang danh pháo hôi thoát khỏi bi kịch đã được đặt ra từ trước.

Còn việc dính lên Lục Kiêu, cô không dám!

Đây vốn dĩ là tiểu thuyết Mary Sue* , hào quang nữ chủ lớn như vậy, cô sợ nếu cứ dây dưa không rõ với Lục Kiêu thì mạng cũng khó giữ chứ đừng nó đến nhiệm vụ.

"Xem như chưa từng xảy ra?" Mặt Lục Kiêu đen lại, anh nhìn cô gái nhỏ dưới thân lộ vẻ khó tin.

Lục Kiêu cấm dục 27 năm, lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ lại bị người ta chê, còn muốn ruồng bỏ trách nhiệm nữa chứ.

"Đúng... đúng vậy! Anh xem, tôi là lần đầu tiên, còn bị anh vờn qua vờn lại còn bỏ được mà." Không hổ là nam chủ, liếc một cái thôi cũng đủ để Nặc Nặc sợ hãi.

[Cố lên Nặc Nặc, mày không thể vì sợ hãi mà lùi bước được.]

Nặc Nặc cố nở một nụ cười chân thành nhất, cô chỉ hi vọng nam chính hiểu được tình cảnh bây giờ.

Lục Kiêu trong tiểu thuyết trước khi gặp An Khả chẳng phải không thích mỗi tình công sở sao? Đúng không?

"Tôi cũng là lần đầu tiên, em không muốn tôi chịu trách nhiệm cũng được. Vậy chịu cho tôi đi." Lục Kiêu bóp nhẹ nhũ hoa, mặt dày đòi cô chịu trách nhiệm cho lần đầu của anh.

Nặc Nặc chưa từng nghĩ đến Lục Kiêu sẽ nói ra câu này, thiết lập nhân vật của anh vốn là lạnh lùng, cấm dục.

Ngay cả cuốn tiểu thuyết này cũng là thanh thủy văn, sao cô vừa đến một cái đã biến thành H văn rồi?

"Nếu em dám chạy tôi liền báo cảnh sát, nói em cưỡиɠ ɠiαи rồi bỏ trốn." Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, anh nuôi tiếc buông thứ mềm mại trong tay rồi quay người xuống giường.

Nặc Nặc nhìn thấu cơ bụng tám múi cùng thân dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh liền không dám nhìn mà quay đầu, cô sợ nhìn nữa sẽ chảy máu mũi mất.

"Cũng đâu phải chưa từng nhìn, em tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần chịu trách nhiệm với tôi đi." Lục Kiêu nhàn nhạt nói, anh bước đến nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ trên giường vào phòng tắm.

Làm qua một lần anh đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tay, chưa kể đến cô thư kí này còn hợp ý như vậy! Thật là nhặt được bảo bối mà.

Vẻ mặt Nặc Nặc ngây ngốc, đầu cô vang lên giọng nói của anh, tổng tài bá đạo cũng sẽ báo cảnh sát tội cô cưỡиɠ ɠiαи? Cô cứ như vậy để anh tắm rửa, hầu hạ mình rồi đưa đến công ty.

...

Ngồi ở bàn thư kí, Nặc Nặc nghiêm chỉnh nhớ lại đêm qua rốt cuộc cô đã làm nên tội tày đình gì.

Rõ ràng chỉ là uống một ly rượu mà thôi, sao lại dẫn đến nhiều thứ vậy chứ. Đặc biệt là ở thái độ của nam chính, quá kì lạ!

[Kí chủ, có muốn nhận quà không?] Hệ thống thấy kí chủ nhà mình cứ phát ngốc ở đây cũng không giải quyết được vấn đề gì, nó quyết định giúp cô vậy.

"Quà, quà gì cơ?" Nặc Nặc mơ hồ, còn có quà nữa hả? Sao cô không nhớ?

[Quà tân thủ, quà hoàn thành nhiệm vụ.]

"Có à? Sao ban đầu ngươi không đưa?" Để cô trải qua nhiều thứ đến thế, rồi đột nhiên xuất hiện bên nói rằng còn có quà tân thủ.

Nặc Nặc có lẽ chính là người xuyên nhanh xui xẻo nhất trên đời.

[Cô đâu có hỏi.] Giọng điêu đương nhiên như kiểu "cô không hỏi ta cũng không nói" làm Nặc Nặc bực mình, chỉ là nghĩ đến tương lai còn phải cần đến cái hệ thống nát này nên cô mới phải kìm xuống.

"Được rồi, mở ra đi."

[Chúc mừng kí chủ đã nhận được "ngoại truyện: bí mật của Lục Kiêu" và một thẻ bảo mệnh]