Chương 13: Tặng cô ấy một chiếc túi xách.

Edit: Tiểu Mộc Nhi

Nhiều lần?

Những lần trước Cố Mục Lâm đều nhìn thấy hết rồi?

Thế không phải anh ta sớm đã chú ý đến sự tồn tại của nữ chính rồi sao?

Mắt Nam Khanh chứa đầy ẩn ý, cô cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt, trông có vẻ rất bình thường, một chút cũng không giống như đang rơi vào bể tình.

Nhị Nhị: "Nữ chính không lợi hại như vậy đâu, cho dù nam phụ có để ý đến nữ chính thì cũng không thể lập tức mà yêu cô ta được."

"Ồ, cũng đúng nha." Nam Khanh ngờ nghệch trong chốc lát, có vẻ như mình quá thận trọng và khẩn trương rồi.

Chưa yêu là được rồi.

"Cô gái đó và tôi không có quan hệ gì, chỉ là nhìn thấy liền tiện tay mà giúp thôi, còn cô ấy nghĩ về tôi thế nào, tôi quản cũng không được.

Hiện tại đã xế chiều, ánh nắng mặt trời đều đổ về phía hành lang, Nam Khanh đưa tay đẩy cửa phòng thí nghiệm, cô mất công đến đây một chuyến, chắc chắn không thể rời đi thế này được.

Nếu không, dáng vẻ cô đặc biệt đến đây để cứu nữ chính sẽ bị lộ mất.

Nam Khanh giả vờ đến phòng thí nghiệm để kiểm tra, bởi vì cô còn có tiết thí nghiệm vào sáng mai.

"Lần sau nhìn thấy cô gái đó gặp nạn, đừng giúp cô ta nữa, thật sự không đáng, cẩn thận cô ta sẽ cắn lại cậu càng đau hơn." Cố Mục Lâm bước đôi chân dài cùng tiến vào.

Hôm nay ăn miếng trả miếng chỉ là vài câu nói suông, ai biết sau khi giúp đỡ cô ta, liệu cô ta sẽ hành động như nào để cắn lại người khác đây?

Đối với loại người không phân biệt được tốt xấu, cách tốt nhất là cứ phớt lờ bọn họ.

Cố Mục Lâm cảm thấy Nam Khanh giúp đỡ cô gái đó vài lần là việc không đáng.

Nam Khanh mở nước để rửa tay: "Được, sau này không giúp nữa."

Nàng đổi ý rồi, lần sau nữ chính gặp nạn theo như cốt truyện thì nam phụ sẽ là người cứu nữ chính, cô không giúp nữ chính mà sẽ đem nam phụ rời khỏi chỗ đó.

Còn về nữ chính.

Nữ chính có hào quang, sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra.

Nam Khanh buổi trưa mới phát hiện ra ra, chú của Cố Mục Lâm, cũng là nam chính của thế giới này, cũng có mặt tại buổi đấu giá ngày hôm đó.

Nam Khanh cảm thấy nếu cô không cứu Tô Huy Huy, hào quang mạnh mẽ của nhân vật chính có thể sẽ khiến nam chính và nữ chính gặp nhau.

"Nhị Nhị, ta có thể thúc đẩy cốt truyện để nam chính và nữ chính gặp nhau không, để hai người họ sớm chút ở bên nhau, hơn nữa Cố Mục Lâm có vẻ không phải là người thích chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, nữ chính có đối tượng chắc chắn anh ta sẽ không động tâm đâu."

Trong không gian màu xanh, một bạn nhỏ chuyển động màn hình bong bóng, sau đó nói: Có thể, thúc đẩy nhanh mạch truyện chính hoàn toàn không thành vấn đề, mục tiêu của chúng ta từ đầu đến cuối vẫn là cứu lấy nam phụ."

Nhị Nhị không giới hạn việc mà ký chủ có thể làm, nhiệm vụ có mức tự do rất cao, miễn là hướng đến mục tiêu là được.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại truyenhdx.com

Tuy nhiên, khi tác động quá nhiều có thể khiến mạch truyện chính bị phá vỡ, thế giới sụp đổ.

Không sao! Nhị Nhị chỉ quan tâm đến việc cứu nam phụ, nếu thế giới này sụp đổ, tự nhiên sẽ có những hệ thống khác đến giải quyết.

Nếu các hệ thống khác biết Nhị Nhị đang nghĩ gì, tất vả bọn chúng sẽ lần lượt thay nhau chửi rủa nó cho mà xem.



Thế mà lại dám tăng thêm công việc cho bọn chúng.

Nam Thanh rửa tay, đột nhiên phát hiện không có gì có thể lau khô cả, liền dơ tay nhẹ nhàng lắc lắc.

Cố Mục Lâm đi đến bàn thí nghiệm lấy tài liệu đã để quên, khi quay lại, anh ta thấy một khuôn mặt buồn thiu đang vùng vẫy những ngón tay của mình.

Ngón tay của cô thon dài mảnh khảnh, thon dài và mịn màng có lẽ là từ ngữ giành riêng để miêu tả ngón tay của cô, từng cái móng tay trên ngón tay trắng nõn đều có thiết kế đặc biệt tinh xảo, hồng nhuận mềm mại.

Trên ngón tay cô dính những giọt nước, bây giờ cô đang chờ nó khô với vẻ mặt bất lực.

Cố Mục Lâm đi tới, từ trong túi lấy ra một gói khăn giấy: "Nè, dùng cái này lau tay đi."

Nam Khanh nhìn khăn giấy, nhướng mày: "Cố Mục Lâm, cậu có phải mắc bệnh sạch sẽ quá mức rồi không?"

"Không hề.”

Anh thích sự sạch sẽ, nhưng không đến mức là người mắc bệnh sạch sẽ.

Nam Khanh nhận lấy khăn giấy, lấy giấy ra nhẹ nhàng lau ngón tay: "Thông thường, chỉ có con gái mang theo khăn giấy khi ra ngoài, con trai mà đem theo khăn giấy tinh xảo như vậy, hoặc là mắc bệnh sạch sẽ, hoặc là..."

"Hoặc là cái gì?" Cố Mục Lâm cảm thấy khó hiểu nhưng lại cảm giác sẽ chẳng có từ ngữ tốt đẹp nào được phát ra từ miệng cô cả.

“Hoặc là viêm mũi dị ứng.” Nam Khanh cười nói.

Cố Mục Lâm: "....."

Trò chuyện lần này rõ ràng thú vị hơn nhiều so với lần ở khách sạn, đây mới là cuộc trò chuyện bình thường giữa những người bạn lớn lên cùng nhau chứ.

Nam Khanh đem số giấy còn lại trả lại cho hắn: "Tôi đi trước, một lúc nữa cậu ra về thì nhớ đóng cửa."

"Tôi cũng định đi ngay bây giờ, chúng ta cùng đi thôi."

Những gì anh ta nói không phải lời đề nghị, mà là một câu tuyên bố.

Cố Mục lâm đóng cửa lại, sau đó cùng Nam Khanh đi xuống lầu.

Đi được nửa đường, Cố Mục Lâm đột nhiên hỏi: “Tháng sau là sinh nhật của cậu, cậu thích món quà như thế nào?”

"Hả?”

Rõ ràng chỉ có trai thẳng mới có thể hỏi ra được những loại câu hỏi như này.

Có ai lại đi hỏi người đón sinh nhật là thích món quà nào ư? Không phải đều là đoán xem đối phương sẽ thích gì rồi cẩn thận chuẩn bị quà sao?

Nam Khanh lục lại ký ức của nguyên chủ, hình như những món quà hàng năm mà Cố Mục Lâm tặng đều rất quý giá, nhưng đều không phải thứ mà cô ấy thích.

Những món quà đó rõ ràng là Cố Mục Lâm tùy tiện mua về.

Bây giờ Cố Mục Lâm lại có thể hỏi cô thích gì, đây là chuẩn bị thuận theo sở thích hay là tùy tiện mua về?

"Tôi thích quà gì? Là con gái đương thích túi xách rồi"

Dù giàu đến đâu thì con gái vẫn sẽ thích túi.

Cố Mục Lâm cau mày, túi?



Là một người đàn ông, tôi không thể hiểu tại sao các cô gái lại thích những thứ hời hợt, thiểm cận như vậy. (Ôi chắc phải thích nhà lầu xe hơi anh tôi mới vừa lòng quá, mê con nhà người ta rồi thì nói đi anh.)

Hai người trò chuyện vài câu đơn giản, sau khi xuống tầng liền tách nhau ra.

Cố Mục Lâm đến ga ra và lái xe rời đi, trong lúc lái xe liền gọi điện cho trợ lý.

"Trợ lý Hứa, năm ngoái tôi bảo cậu mua quà sinh nhật cho Nam Thanh, cậu mua cái gì?"

Trợ lý Hứa hoang mang, Cố Thiếu hỏi cái này làm gì? Ồ, đúng rồi, tháng sau lại là sinh nhật của Nam Khanh tiểu thư rồi.

"Năm ngoái, tôi đã mua một đôi giày cao gót mới nhất của Coing"s."

Giày cao gót?

Cố Mục Lâm nói: "Tháng sau là sinh nhật cô ấy, lần này tôi sẽ tặng cô ấy một chiếc túi xách làm quà sinh nhật, cậu tìm hiểu xem các cô gái thích kiểu túi nào nhất."

Trợ lý kinh ngạc, năm nay Cố Thiếu lại có thể dặn dò anh ta chuẩn bị một món quà cụ thể để tặng cho Nam Khanh tiểu thư ư.

Chẳng phải Cố Thiếu chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện như vậy sao?

Mọi năm, đều kêu anh ta mua tùy tiện thứ gì đó à nha.

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Khi Cố Mục Lâm chuẩn bị cúp điện thoại, lại nói thêm một câu: "Tốt nhất là chiếc túi mà Nam Khanh chưa từng có trước đây, loại phiên bản giới hạn mà khó có thể mua được ấy."

"Vâng....”

Sau khi cúp điện thoại, trợ lý luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, quên đi, phải tranh thủ thời gian đi tìm túi xách thôi.

........

Nam Khanh sống cuộc sống của một sinh viên đại học tại trường, thỉnh thoảng đến một số buổi gặp gỡ bạn bè vào cuối tuần.

Nam Khanh đi đến đâu cũng đều thu hút sự chú ý của người khác.

Nam Khanh cầm sách chuẩn bị tới giảng đường, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ học, cô cất sách và đi đến phòng vệ sinh.

Còn chưa tiến vào liền đã nghe thấy tiếng tranh cãi phát ra từ bên trong.

"Tô Huy Huy, cậu không phải rất thân thiết với Nam Khanh tiểu thư sao? Tại sao bình thường không thấy cô ấy nói chuyện với cậu, có phải là cậu cố tình mặt nóng dán mông lạnh không?"

Cũng không tự nhìn xem bản thân mình là loại người như thế nào, còn dám lại gần Nam Khanh.

Truyện đăng tải duy nhất tại truyenhdx.com

Tô Huy Huy đứng cạnh bồn rửa tay, lạnh lùng ngẩng đầu: "Con mắt nào của các cậu thấy tôi thân thiết với Nam Khanh? Sắp bắt đầu học rồi, các cậu chặn tôi ở chỗ này rất thú vị sao?"

Nam Khanh ở biên ngoài nghe được cuộc nói chuyện thì có chút sững sờ, sau đó quay người rời đi.

Cô không quan tâm đến nữ chính của thế giới này.

Mặc dù chủ đề nói chuyện liên quan đến tôi, nhưng có liên quan gì tới cô ấy vậy?

*********

Chào cả nhà, lại là mình Tiểu Mộc Nhi đây, mình dự định sẽ không đăng chap lẻ vào các ngày trong tuần nữa mà sẽ gộp lại để đăng vào chủ nhật, có thể là 3-4 chap thậm chí là 5 chap, mai mình sẽ cố gắng đăng thêm 2 chap cho mn nhé. Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ. Bái baiiii