Chương 8: Nam Khanh là cô gái ngoại vi?

Edit: Tiểu Mộc Nhi

Bên trong bệnh viện, ở khu VIP riêng biệt, một căn phòng rộng rãi, sạch sẽ không có mùi thuốc khử trùng khó chịu.

Tô Huy Huy lờ mờ tỉnh dậy, cô nhìn vào căn phòng màu trắng được trang trí tinh xảo.

Đây là nơi nào?

Thấy Tô Huy Huy động đậy, y tá bên cạnh thấy vậy lập tức kiểm tra: “Tiểu thư, cô tỉnh rồi, có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”

Tô Huy Huy một chút cũng không cảm thấy khó chịu, chân bị bong gân cũng đã được đắp thuốc rồi.

Tô Huy Huy hỏi: "Tôi có thể hỏi ai đã đưa tôi đến bệnh viện không?"

"Là một cô gái rất xinh đẹp, cô ấy là bạn của cô sao?"

"Không ... không phải bạn tôi." Tô Huy Huy nhớ lại người cuối cùng mình nhìn thấy là Nam Khanh, vì vậy chính Nam Khanh đã đưa cô đến bệnh viện.

Vốn nghĩ rằng Nam Khanh đến để xem bộ dạng nhếch nhác và nhìn những trò hề của mình, nhưng không ngờ rằng Nam Khanh thực sự đã cứu cô, Tô Huy Huy ghi nhớ điều này, khi quay lại trường sẽ nói lời cảm ơn với cô ấy.

Sau sự việc này, cô ta càng ghét loại người có tiền không coi ai ra gì, cô nghèo nhưng không phải gái đ***...

Nam Khanh vừa nhìn liền biết không phải là người thân phận đơn giản, cô ấy có thể khiến những người trong buổi đấu giá thể hiện thái độ tôn kính với mình.

Loại người này không phải là người mà cô có thể khıêυ khí©h được.

Mặc dù đã an toàn nhưng trong lòng Tô Huy Huy vẫn rất khó chịu khi bị Nam Khanh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.

Tô Huy Huy làm thủ tục xuất viện, nhìn thấy phòng bệnh sang trọng như vậy, cô đã sẵn sàng trả hơn năm con số, nhưng đến khi làm thủ tục, cô mới biết Nam Khanh đã thanh toán viện phí rồi.

Nam Khanh buổi sáng không lên lớp, hôm qua đến buổi đấu giá lại đưa nữ chính vào bệnh viện lúc nửa đêm, hừng đông Nam Khanh mớ trở về nghỉ ngơi, hiện tại cô đang trong phòng ngủ và nằm dài trên giường.

Trước đây, khi bị bệnh, lúc ngủ Nam Khanh đều rất mệt mỏi, toàn thân đau nhức, khi ngủ thì khó thở, lúc nào ngủ cũng chập chờn không sâu giấc.

Bây giờ có cơ thể này, Nam Khanh mới nhận ra thế nào là một giấc ngủ thoải mái.

Nhị Nhị nghe cô độc thoại nội tâm, nhịn không được mà hỏi: "Cô mắc bệnh gì vậy? Nằm viện rất lâu rồi sao?"

Nhị Nhị đã mang theo rất nhiều ký chủ, nhưng từ trước đến nay nó chưa từng quan tâm đến cuộc sống trước khi chết của họ, nó chỉ biết mỗi lần nắm bắt sở thích của từng ký chủ để do thám đối phương có thể đồng ý ký hợp đồng với nó hay không mà thôi.

Khi ký chủ này khi chết, mong muốn mạnh mẽ nhất là muốn có một cơ thể khỏe mạnh, Nhị Nhị nắm bắt được điểm này và vì vậy đã dụ dỗ Nam Khanh.

Cho đến bây giờ, nó có thể cảm nhận được khao khát một cơ thể khoẻ mạnh của Nam Khanh, điều này khiến Nhị Nhị rất tò mò, Nam Khanh mắc bệnh gì, thật sự đau như vậy sao?

Những người không mắc bệnh sẽ không bao giờ biết được sự thống khổ khi bị bệnh.



Nam Khanh : "Toàn bộ cơ quan suy kiệt."

Lục phủ ngũ tạng toàn bộ đều suy kiệt.

Nhị Nhị hơi ngạc nhiên: “Cô sống thật không dễ dàng, lớn lên cũng thực không dễ dàng.”

Bị suy kiệt toàn bộ nội tạng, không chỉ cần ý chí để tồn tại mà còn cần rất rất nhiều tiền để chống đỡ a.

"Bố mẹ ta rất giàu có, đủ tiền để chu cấp cho ta những khoản chi phí để chữa bệnh. Khi còn nhỏ vẫn còn tốt, nhưng khi lớn lên, sức khỏe của ta ngày càng yếu, vì vậy phải đặt nhiều ống dẫn khác nhau. Mi biết tại sao vào ngày ta chết họ lại để ta bước xuống giường không?"

Thông thường, Nam Khanh sẽ nằm ở trên giường với những chiếc ống dẫn khắp người, không thể di chuyển.

Hôm đó trời sắp mưa, cô ra khỏi giường và đứng bên cửa sổ.

Nhị Nhị: “Tại sao?”

“Bởi vì hôm đó là sinh nhật lần thứ hai mươi của ta, nên ta đã xin y tá xuống giường.”

Trong không gian xanh biếc, một cậu bé trông chừng bốn, năm tuổi đang ngồi dưới đất, nó mang theo khuôn mặt căng thẳng.

Vào ngày sinh nhật thứ 20 của nó, ký chủ thực sự đã chết vào ngày sinh nhật của chính nó.

"Nam Khanh, sinh nhật của cô ba mẹ cô không đến sao?"

Nhị Nhị nhớ tới lúc khi nhìn thấy Nam Khanh, Nam Khanh cô độc một mình trong phòng bệnh, sau đó liền ngừng hô hấp.

“Ba mẹ đã mấy năm không đến gặp ta rồi.”

Nam Khanh nhàn nhạt nói, rõ ràng là chuyện rất đáng buồn, nhưng cô dường như không buồn chút nào, tựa hồ chủ nhân của câu chuyện này không phải chính mình.

Sau một thời gian dài bị bệnh, cha mẹ cô đã sớm sinh sinh ra các em trai, em gái, điều duy nhất họ có thể làm cho cô là chi trả chi phí khám bệnh, hoặc có thể nói họ đều đã quên rằng có một cô con gái đang trong bệnh viện rồi.

Nam Khanh không oán trách chút nào, cũng không oán trách cha mẹ, có lẽ là do cô đã sống trong bệnh viện hơn mười năm, ngoại trừ bác sĩ và y tá, chỉ có một mình cô, tính cách liền trở nên lãnh đạm, với những thứ được gọi là gia đình, tình bạn, tình yêu, cô đều không có một chút nhận thức.

Sau một cuộc trò chuyện đơn giản, Nhị Nhị liền sinh ra cảm xúc thương xót với Nam Khanh.

"Nam Khanh, ngoại trừ nhiệm vụ, hãy tận hưởng một cơ thể khỏe mạnh, cô còn có thể hưởng thụ rất nhiều thứ, ví dụ như cha mẹ của thân thể này đối với con gái họ rất tốt."

Là một hệ thống, trong mắt Nhị Nhị nhiệm vụ là quan trọng nhất, nó không hạn chế các thứ khác ngoài nhiệm vụ, mức độ tự do của các ký chủ vẫn rất cao.

“Được.”

Chỉ có Nam Khanh biết những lời tốt đẹp như này là những lời nói cho có lệ mà thôi, cô chưa sẵn sàng tiếp nhận, hiện tại cô chỉ muốn trải qua một cuộc sống khỏe mạnh, còn lại cứ từ từ mà đến.

Ký kết hợp đồng, Nhị Nhị không biết rằng mình đã vô tình cứu giúp một linh hồn, đồng thời nó cũng có một cộng sự tốt nhất.



Nam Khanh đang nằm trên giường, cả người lười biếng, chăn bông bị cô làm cho rối tung, dây áo của bộ đồ ngủ bị lỏng, lộ ra bờ vai mịn màng và xương quai xanh xinh đẹp, đã thế cô còn không mặc nội y, đường cong phía dưới của bộ đồ ngủ lờ mờ hiện ra.

Nhị Nhị tự động chặn màn hình của ký chủ nhà mình lại.

Màn hình vốn phát sáng đang trôi nổi trước mặt cậu bé đáng yêu Nhị Nhị trở nên đen kịt, nó bất lực, mặc dù là một hệ thống không phải con người, nhưng cài đặt giới tính của nó cũng là nam, nó là con trai nhaaaaa.

Nam Khanh ngủ rất thoải mái, cô không mảy may biết rằng chỉ trong một buổi sáng mà trường học đã nổ ra hàng loạt tin đồn về cô.

Trường đại học trông có vẻ như là một tổ chức học tập cao hơn, nơi để tập trung học tập và tiến bộ, nhưng suy nghĩ của gen Z luôn bị lẫn lộn, không thiếu những lời nói xấu và nói những điều nhảm nhí.

Trên diễn đàn học tập, vào mùa tựu trường mọi người đều đăng những câu chuyện thú vị về huấn luyện quân sự, khen huấn luyện viên lớp nào đẹp trai, hoặc là nói xem trong nhóm tân sinh viên ai đẹp trai nhất.

Phải biết rằng Tô Huy Huy là người khá nổi tiếng trên diễn đàn.

Bây giờ diễn đàn đang nói về một cô gái, và cô gái này lại là Nam Khanh.

Rất nhiều bài viết đang được đăng lên, trong đó có những bức ảnh chụp Nam Khanh mặc đồ hiệu và ngồi lên một chiếc xe hơi sang trọng, không những vậy còn có một người đàn ông xuống mở cửa xe cho cô.

Bài đăng: Cô gái ngoại vi* ở căn hộ riêng biệt, lại là gái bao bên ngoài, kim chủ này quá trâu bò rồi.

*Ám chỉ những người ngoài lề của ngành người mẫu, nhưng họ không phải làm công việc người mẫu thực sự mà là một nhóm người lấy danh nghĩa người mẫu để gạ gẫm kinh doanh bằng xương bằng thị...( Ý chỉ gái bán d*m đó ạ.)

Truyện mình chỉ đăng duy nhất tại truyenhdx.com, mọi người vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả, tránh trường hợp truyện bị flop.

Bài đăng: .......

Những bình luận bên dưới cũng vô cùng khó coi, giống như một đĩa thức ăn ôi thiu vào buổi sáng.

"Trong thời gian huấn luyện quân sự, cô ấy rất kiêu ngạo và không đếm xỉa đến người khác. Vài lần sau khi huấn luyện quân sự xong, buổi tối thường có một chiếc xe hơi sang trọng đến đón cô ấy, thật là một công việc bận rộn a. Huấn luyện quân sự rất mệt mỏi như vậy, buổi tối còn muốn hầu hạ kim chủ."

"Chưa kể, cô ấy thực sự rất xinh đẹp và có khí chất, giống như một quý cô nổi tiếng vậy, loại nữ sinh này mà đè dưới thân khẳng định rất thoải mái, người có tiền thực biết cách chơi."

"....."

"Không thể nào, cô ấy thật sự rất có khí chất, sao tôi lại cảm thấy chiếc xe này là của cô ấy, còn người mở cừa xe lại là vệ sĩ của cô ấy a?

"Còn chưa chắc chắn, mấy người đừng nói những lời buồn nôn như vậy, thay vào đó thì học tập chăm chỉ đi, quản nhiều chuyện của người khác như vậy làm gì."

"........."

Một số người đã lợi dụng bộ não tàn của mình để bắt đầu nói xấu từng người một trên Internet.

Nửa ngày sau, giáo viên quản lý trang web của nhà trường kiểm tra mới phát hiện đã xảy ra chuyện, lập tức sợ chết khϊếp.

.