Chương 182: Nuôi lớn bạo quân (103)

Sau khi Phí Xuân biết được Phù Gia bỏ lại nàng ta để đi bái kiến Hoàng hậu, sắc mặt vô cùng ảm đạm, đều thay đổi rồi, tất cả đều thay đổi rồi.

Hiện nay Hồng Uyên là Tĩnh Quốc Trưởng công chúa, đương nhiên không thèm để ý đến một cung nữ như nàng ta, muốn gặp cũng là gặp Hoàng hậu.

Nhưng Thu Lộc dựa vào đâu cơ chứ, dựa vào Thu Lộc nàng ta trẻ tuổi?

Nhất thời đối tượng oán giận của Phí Xuân quá nhiều, nhưng lại không có cách nào.

Phù Gia bái kiến Thu Lộc, nha hoàn bên người Thu Lộc đi ra, cẩn thận từng li từng tí nói: "Công chúa, Hoàng hậu đang nghỉ một chút, không biết đến khi nào tỉnh."

Phù Gia trực tiếp nói: "Không sao, ta đợi là được, nếu là nghỉ ngơi một chút, sẽ không ngủ đến năm sáu canh giờ đấy chứ."

Nói xong, Phù Gia thực sự ngồi lên ghế đá trong đình viện, nhìn có vẻ thực sự ngồi đợi Hoàng hậu tỉnh lại.

Sắc mặt của nha hoàn liền đắng như khổ qua, vội vàng hành lễ rồi trở vào trong.

Qua một lúc, lại trở ra nói: "Hoàng hậu nương nương vốn ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền tỉnh lại rồi, mời Công chúa vào trong."

Phù Gia ừ một tiếng, đi vào trong.

Trong phòng, Thu Lộc sắc mặt ảm đạm đang ngồi trên ghế dựa, đạm đến mức một chút mùi vị cũng không có, trước đây dù sao cũng là tiểu tuần lộc trong rừng, họat bát tinh linh đáng yêu.

Giờ nhìn giống như một đóa hoa héo.

Sau khi Phù Gia hành lễ, chưa hàn huyên được mấy câu liền trực tiếp hỏi: "Hoàng hậu không muốn thành thân với Bệ hạ sao, ta thấy Hoàng hậu không được cao hứng, có chuyện gì không vui thì nói ra...."

Hệ thống tiếp lời: "Để mọi người cao hứng cao hứng?"

Thần sắc Thu Lộc hốt hoảng, nhìn Phù Gia, mước mắt nàng ta đột nhiên chảy xuống, nàng ta kích động đứng lên, bắt lấy tay Phù Gia, "Công chúa, người có thể nói với Bệ hạ, để Bệ hạ tha cho ta được không."

Phù Gia: "Người nói với ta xem, Bệ hạ đã làm gì?"

Thu Lộc cắn răng, "Ta không thích Bệ hạ."

Phù Gia hỏi: "Vì sao?"

Thu Lộc: "Là ta không xứng với ngài, ngài là Đế vương, ta là cung nữ."

Phù Gia: "Đây không phải là tuyệt phối của hôi cô nương (lọ lem) sao?"

Thu Lộc: ???

Phù Gia đột nhiên bừng tỉnh ngộ: "Ta biết rồi, người muốn gả cho một anh hùng cái thế."

Biểu tình của Thu Lộc là tâm động, nhưng ngoài miệng lại nói: "Không phải."

Nhạn Trúc ở bên cạnh bẹt môi, ngoài miệng nói bản thân là cung nữ, nhưng lại rất tâm cao khí ngạo.

Nhạn Trúc tức chết rồi, tốt xấu gì nàng cũng nhìn Hoàng đế trưởng thành, nói trắng ra là, cung nữ này ghét bỏ Hoàng đế danh tiếng không tốt, là một bạo quân, khiến nàng ta nhục nhã.

Phù Gia hỏi: "Anh hùng cái thế trong lòng người là hình tượng như thế nào?" Không phải chính là Lý Tu đấy chứ?

Lý Tu: "Ta không thể vứt bỏ các nữ nhân của ta, dù sao ta cũng không thể làm ra hành vi bội tình bạc nghĩa."

Là nam nhân có trách nhiệm có năng lực có mị lực như vậy sao?

Biểu tình của Thu Lộc có chút hoang mang, Phù Gia nói tiếp: "Người ghét bỏ Bệ hạ gϊếŧ người sao, nhưng trong loạn thế, ai cũng đều gϊếŧ người."

"Anh hùng cái thế của người cũng gϊếŧ người, thậm chí là gϊếŧ bách tính và binh sĩ bình thường, khi anh hùng cái thế đi đến trước mặt người, trên người hắn nhuộm đỏ máu tươi, máu chảy xuống mũi đao."

"Người Bệ hạ gϊếŧ đều là thế gia và quý tộc, bắt buộc phải làm gì đó thì bách tính mới sống tiếp được, có thể là người ở trong cung không biết, thế gia quý tộc thao túng thương nhân nâng cao giá lương thực, bách tính phổ thông trước đây có thể mua lương thực ăn trong một năm, hiện tại đến một tháng cũng không mua nổi."

Biểu tình Phù Gia rất nghi hoặc, "Đều là gϊếŧ người, có phân cao thấp quý tiện nữa hay sao?"

"Bệ hạ bị gọi là bạo quân, những thế gia và quý tộc đều vô cùng căm hận hắn."