Chương 186: Nuôi lớn bạo quân (107)

Không nguyện ý làm Hoàng hậu.

Thu Lộc cũng không biết nên nói gì, dù sao nàng ta vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lí, còn thiếu một chút.

Có lẽ là Hoàng thượng quá lãnh đạm, khiến nàng ta không có cảm giác được yêu, hoặc có lẽ là sợ hắn, hắn là một bạo quân gϊếŧ người như ma.

Dịch Hi căn bản không quan tâm đến biểu tình của Thu Lộc, thẳng thắn nói: "Là Khâm Thiên Giám nói mệnh cách của ngươi đặc biệt, nghĩ tới là do Trẫm sơ xuất, nếu ngươi đã không nguyện ý làm Hoàng hậu của Trẫm, vậy thì thôi, ngày mai sẽ có người đưa ngươi ra cung, cũng chuẩn bị một chút tiền tài cho ngươi."

Thu Lộc: ???

Đột nhiên có thể không cần phải trở thành Hoàng hậu Đại Tấn, theo lí mà nói đây là chuyện mình vẫn luôn mong cầu, nàng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để trở thành Hoàng hậu, nhưng hiện tại không cần trở thành Hoàng hậu nữa rồi.

Trong lòng nàng ta lại kì quái cảm thấy mất mác.

Thu Lộc hỏi: "Là Tĩnh Quốc Trưởng công chúa nói gì với ngài sao?"

Dịch Hi lắc đầu, "không phải, tỷ tỷ bảo ta sống với ngươi cho tốt, nhưng nghĩ kĩ thì, ngươi trở thành Hoàng hậu hoàn toàn do một câu nói của Khâm Thiên Giám, cũng do Trẫm cảm thấy đó là điều đương nhiên, đối với ngươi mà nói không công bằng."

Khâm Thiên Giám nói mệnh cách của Thu Lộc là Hoàng hậu.

Đặc biệt là mệnh cách Hoàng hậu trong thời loạn thế, nàng ta trở thành Hoàng hậu của ai thì người đó chính là Hoàng đế.

Thu Lộc: ....

Bạo quân đột nhiên trở nên thông tình đạt lí, thật sự khiến người khác tâm tình phức tạp.

Trên thực tế, sự thông tình đạt lí của Dịch Hi chính là không thèm để ý, ngươi nguyện ý thì tốt, không nguyện ý thôi dẹp đi.

Mệnh cách Hoàng hậu?

Dịch Hi cảm thấy bản thân vẫn có chút miễn cưỡng khó tiếp thu.

Thu Lộc nói: "Ngài thực sự thả ta đi sao?"

Dịch Hi không để ý nói: "Sáng mai có người tiễn ngươi đi."

Thu Lộc còn muốn nói gì đó, Dịch Hi lại không cho nàng ta cơ hội nói tiếp, trực tiếp rời đi, bóng lưng quay người tiêu sái phóng khoáng, giống như vứt bỏ được gánh nặng vậy, nhẹ nhõm thoải mái rời đi....

Như vậy liền rời đi rồi....

Thu Lộc đột nhiên rất buồn bã, nói ra thì thời gian nàng ta hầu hạ bên cạnh Dịch Hi không ngắn, lúc Bệ hạ vẫn còn là Vương gia nàng ta đã ở trong Vương phủ, lại vào trong cung mấy năm.

Đột nhiên phải rời khỏi người quen thuộc.

Ngày hôm sau trời vẫn chưa sáng, toàn bộ hoàng cung đều yên tĩnh không một tiếng động, Thu Lộc đã bị người gọi tỉnh, là một tiểu thái giám, trong tay hắn còn cầm hai bọc tay nải.

"Thu cô nương, thức dậy đi, nô tỳ (trong truyện thái giám cũng xưng nô tỳ) dẫn người xuất cung." Tiểu thái giám nói.

Thu Lộc ngủ tới mức mơ màng, nghe thấy lời này liền tỉnh lại, chải đầu một chút liền đi theo thái giám ra cửa cung.

Nàng ta quay đầu nhìn hoàng cung trong sắc đêm, nàng ta như vậy liền rời khỏi hoàng cung rồi, dễ dàng như trở bàn tay rời khỏi hoàng cung?

Nàng ta đột nhiên cảm thấy mờ mịt, nên đi đâu đây.

Tiểu thái giám dẫn Thu Lộc đi tìm nhà ở, Thu Lộc không biết xuất phát từ tâm tình gì mà hỏi: "Đây là do Bệ hạ an bài sao?"

Tiểu thái giám: "Là Điền công công đặc biệt dặn nô tỳ, nói cô nương ra ngoài cung ăn ở đều là vấn đề, để nô tỳ thay người làm chân chạy việc."

Điền công công, tổng quản thái giám bên người Hoàng đế tên là Điền Sinh.

Dưới sự giúp đỡ của tiểu thái giám, Thu Lộc thuê được một viện nhỏ trong Kinh thành, nhưng nhà ở trong Kinh thành rất đắt, tấc đất tấc vàng.

Tiểu thái giám bỏ tay nải và văn điệp thân phận xuống liền đi, Thu Lộc vẫn thấy mờ mịt, nhưng bụng ọt ọt kêu lên, trong cung tự nhiên có người mang cơm đến, nàng ta chỉ cần nói một tiếng là được, nhưng ở đây, tất cả đều phải dựa vào mình.

Thu Lộc đột nhiên cảm thấy không thích ứng, rất không thích ứng, nhưng phải ép bản thân mình thích ứng với hoàn cảnh.

Học cách mua đồ, học cách nấu cơm, học tất cả, nếu không bản thân sẽ bị đói chết, lạnh chết....